Vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng bên ngoài: “Hầu gia, bây giờ ta có thể vào được không?”
Là giọng của Ninh Linh.
Bùi Huyễn cầm khăn sạch bên cạnh lên, nhẹ nhàng đáp “Ừ“.
Lâm Vi Đức không dám ở lại lâu, vội vàng dọn dẹp những mảnh vỡ rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Ninh Linh bưng trà nóng, khó hiểu nhìn bóng lưng hắn ta rời đi.
Vừa đặt trà xuống, nàng đã cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt trong phòng.
Nàng vốn định thăm dò chuyện ra khỏi phủ, bây giờ lại không dám mở miệng.
Nhưng Bùi Huyễn lại lên tiếng trước: “Hôm nay sao ngươi cũng không đeo trang sức?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Ninh Linh theo bản năng trả lời: “Nô tỳ không biết búi tóc, dùng dây lụa tiện hơn.”
Ánh mắt Bùi Huyễn nhìn nàng đầy ẩn ý: “Hôm trước nói là vì quý giá không nỡ dùng, hôm nay lại nói là vì không biết búi tóc, rốt cuộc là vì sao?”
Hắn như một kẻ săn mồi mạnh nhất trong rừng, ánh mắt như đã nắm chắc phần thắng, cả người toát ra vẻ nguy hiểm.
Ninh Linh không hiểu sao lại phải dây dưa chuyện nhỏ nhặt này, nhưng nàng vẫn cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn: “Là vì tay nghề nô tỳ không tốt, sợ không cài chắc trâm cài tóc, khiến nó rơi vỡ.”
Nhưng Bùi Huyễn không dễ bị nàng lừa gạt, bàn tay to lớn của hắn trực tiếp giữ chặt cằm nàng.
Ép nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn.
Hắn cười hỏi với vẻ không có ý tốt: “Ngươi nói đều là thật sao?”
Ninh Linh mặt đỏ bừng, hơi thở hổn hển, vừa định trả lời thì thấy hắn đặt một ngón tay lên môi nàng, khẽ “Suỵt” một tiếng: “Suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời, lừa gạt ta thì kết cục sẽ rất thê thảm.”
Trong lòng Ninh Linh hoảng loạn, nàng do dự muốn nói ra sự thật.
Nhưng lại nghĩ, nàng vốn không có lỗ tai, không đeo hoa tai là chuyện rất bình thường.
Chắc chắn là Bùi Huyễn lại muốn trêu chọc nàng, dọa nàng.
Vì vậy, nàng cố gắng nói: “Tự nhiên không dám lừa gạt Hầu gia.”
Nghe vậy, Bùi Huyễn cũng không do dự nữa, lập tức buông tay ra.
Ninh Linh thầm nghĩ quyết định vừa rồi của mình là đúng, nếu hắn đã biết thì sao lại dễ dàng bỏ qua như vậy, vừa rồi chắc chắn là đang thử nàng.
Tuy hắn đã kiểm soát lực đạo, không dùng sức mạnh nhưng vẫn để lại dấu tay đỏ ửng trên làn da mềm mại của nàng.
Ninh Linh vốn định thăm dò, bây giờ nhìn là biết tâm trạng hắn không tốt.
Vì không muốn chuốc họa vào thân, nàng đang định cáo lui thì lại thấy trang sức nằm rải rác trên bàn.
Bùi Huyễn nhận ra ánh mắt của nàng, hắn như quên mất chuyện vừa rồi, cười hỏi: “Mấy món trang sức này thế nào?”
Những ngón tay thon dài sạch sẽ của hắn bày trang sức ra.
Khi cầm đôi hoa tai bằng phỉ thúy lên, nụ cười trên môi hắn càng sâu: “Ngươi có thích đôi này không?”
Nhưng Ninh Linh lại cảm thấy giọng điệu của hắn có gì đó không đúng, khiến nàng sởn gai ốc.
Nàng không dám nói lời nào chọc giận hắn, chỉ cúi đầu đáp: “Rất tinh xảo, rất đẹp.”
Ninh Linh không hiểu tại sao biết nàng không có lỗ tai mà hắn còn hỏi nàng về hoa tai.
Bùi Huyễn như nhìn thấu lòng người, hắn khẽ cười nhưng lại mang theo vẻ gian xảo: “Sẽ có ngày ngươi dùng đến nó.”
Ngay khi Ninh Linh nghĩ rằng Bùi Huyễn sẽ thưởng những món trang sức này cho nàng thì lại nghe hắn nói lui xuống.
Ninh Linh đáp “Vâng”, nàng cẩn thận lui xuống. Xin Bùi Huyễn cho ra khỏi phủ chắc là không được rồi, hay là đi tìm Vương Bách thử xem?
Nàng tìm thấy Vương Bách ở phòng thu chi, hắn ta có dáng vẻ của một thư sinh nho nhã.
Vừa thấy người đến là Ninh Linh, hắn ta liền mỉm cười, chủ động chào hỏi: “Ninh cô nương tìm ta có chuyện gì sao?”
Ngày đó mẹ mìn tới cửa, hắn ta đã nhìn trúng nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tuy tự tin vào dung mạo của nàng, nhưng hắn ta cũng không dám tùy tiện sắp xếp nàng vào viện của chủ nhân. Lỡ như nàng hành xử không đúng mực, đắc tội với Hầu gia thì hắn ta chẳng phải bị liên lụy sao?
Nhưng hắn ta thật sự không ngờ chỉ trong thời gian ngắn, hắn ta còn chưa kịp tiếp cận nàng thì nàng đã trở thành người được sủng ái trước mặt chủ nhân, ngay cả hắn ta cũng không dám đắc tội.
Ninh Linh cung kính hành lễ rồi nói: “Vương quản gia, gần đây ta muốn ra ngoài mua chút đồ, không biết có tiện không?”
Đôi mắt không giống thư sinh của Vương Bách hơi nheo lại, hắn ta nói nước đôi: “Ninh cô nương là người được sủng ái bên cạnh Hầu gia, chuyện này nào phải do ta quyết định.”
Tuy Ninh Linh có chút thất vọng, nhưng kết quả này cũng nằm trong dự đoán của nàng. Sau khi nói lời cảm ơn, nàng định rời đi thì lại nghe Vương Bách hỏi: “Trang sức mà Hầu gia tặng cho cô nương hôm nay là do ta chọn, không biết có hợp ý cô nương không?”
Ninh Linh khẽ cau mày: “Hôm nay Hầu gia không thưởng trang sức.”
Tuy nàng đã nhìn thấy đồ, nhưng Bùi Huyễn không có ý định thưởng cho nàng. Lúc đó nàng cũng hơi khó hiểu, hôm đó hắn đã tự mình hứa sẽ cho Vương Bách chọn vài món đồ tốt, tại sao hắn lại đột ngột đổi ý?
Sắc mặt Vương Bách thay đổi, lại liên tưởng đến việc Lâm Vi Đức vội vàng ngắt lời mình lúc đó, bây giờ Ninh Linh lại vội vã tìm hắn ta để xin ra khỏi phủ?