Nàng Trốn Không Thoát

Chương 2:

Chương Trước Chương Tiếp

Ninh Linh biết mình không nên xem tiếp, bèn tìm cơ hội quay về phòng.

Sau khi nằm trên giường nóng bức, Ninh Linh suy nghĩ lại những thông tin vừa rồi, nhớ lại mấy hôm nay Thu Nguyệt luôn tìm đủ lý do để mượn bạc nàng. Có tình lang chu cấp, hẳn là không thiếu tiền mới đúng.

Lại nghĩ tiếp, thư gửi cho người nhà sao lại đưa cho nàng ta? Lẽ nào nàng ta có thể đến nhà tình lang, đích thân đưa thư cho người nhà hắn ta?

Nhưng bọn họ là nha hoàn đã ký khế ước bán mình, ngày thường muốn đi theo quản gia ra ngoài mua đồ cũng cần có người quen biết giúp đỡ mới có thể nhận được công việc này.

Cho dù có đi theo mua đồ, cũng không thể để nàng ta đi một mình, huống chi là một mình đến nhà nam nhân? Hơn nữa, nàng ta mới vào phủ không lâu, quản gia không thể nào cho nàng ta ra ngoài.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là tự tình lang đó đi gửi thư khả thi hơn, nhưng hắn ta lại đưa thư cho Thu Nguyệt, giữa hai người nhất định có bí mật gì đó không thể nói ra. Một ý nghĩ táo bạo chợt lóe lên trong đầu Ninh Linh, lẽ nào nàng ta muốn bỏ trốn?

Đúng rồi, tình lang của nàng ta là thị vệ tuần tra, mỗi đêm tuần tra ở đâu, chỗ nào canh gác lỏng lẻo, nhất định hắn ta rõ như lòng bàn tay. Hai người đã dan díu với nhau, lại không có biện pháp tránh thai nào hiệu quả, sau này có thai cũng là chuyện khó xử.

Thêm vào việc Thu Nguyệt thường xuyên hỏi mượn bạc nàng, rất có thể nàng ta muốn nhân cơ hội này mượn chút bạc của nàng rồi bỏ trốn.

Suy nghĩ miên man, Ninh Linh chìm vào giấc ngủ, thậm chí không biết Thu Nguyệt đã quay về lúc nào.

Sáng sớm hôm sau, hai người thức dậy sửa soạn thì thấy Thu Nguyệt ngồi trước gương đồng, vui vẻ cài một cây trâm bạc lên đầu, trên trâm khắc hình nụ hoa, trông rất mới.

Nàng ta cười tủm tỉm quay người lại hỏi: “Ngươi thấy cây trâm mới của ta có đẹp không?”

Ninh Linh mỉm cười gật đầu: “Đẹp.”

Nàng biết đây chắc là món quà tình lang tặng Thu Nguyệt tối qua.

Thấy nàng thờ ơ, trong lòng Thu Nguyệt có chút không vui. Nàng ta không xinh đẹp bằng Ninh Linh, luôn cảm thấy Ninh Linh coi thường mình. Vì vậy mới tìm mọi cách để mượn tiền lừa nàng.

“Tháng này ta kẹt tiền, ngươi cho ta mượn chút đi, tháng sau ta trả cả gốc lẫn lãi cho ngươi.” Nàng ta biết Ninh Linh hầu như không tiêu gì, chắc chắn có kha khá tích trữ.

“Lương tháng của ngươi đâu?” Đoán được ý đồ của nàng ta, Ninh Linh đương nhiên càng không thể cho mượn bạc.

“Ta vừa mới mua cây trâm này mà, hơn nữa bạc của ngươi cứ để không cũng chẳng sinh sôi nảy nở được gì, cho ta mượn, ta trả cả lãi cho ngươi.”

“Vậy ngươi định khi nào trả ta?” Ninh Linh muốn biết thời gian nàng ta bỏ trốn.

“Mùng một tháng sau, nhất định sẽ trả ngươi.” Thu Nguyệt đảm bảo.

Ninh Linh chỉ cười cười lắc đầu rồi đi ra ngoài.

Mấy hôm nay trời càng lúc càng nóng, mặt trời chói chang treo lơ lửng trên cao, buổi chiều ánh nắng chói chang thiêu đốt mặt đất. Xung quanh vắng lặng không một bóng người, hôm nay Ninh Linh làm xong việc cũng lười quay về, bèn tìm một chỗ có cây cối rậm rạp để hóng mát.

Nàng dựa vào thân cây to, suy nghĩ mấy đêm gần đây Thu Nguyệt không ra ngoài nữa. Theo thông tin hôm đó suy đoán, nàng ta nhất định sẽ bỏ trốn trong vài ngày tới, nhưng sau khi ra ngoài, hộ tịch của nàng ta sẽ được xử lý như thế nào? Từ xưa đến nay, nô lệ bỏ trốn là trọng tội.

Điều kỳ lạ nhất là tình lang của nàng ta lại bảo Thu Nguyệt quan tâm đến hành tung của Bùi Huyễn? Là muốn đợi hắn không có ở phủ rồi mới hành động sao?

Nàng đang nhíu mày suy nghĩ thì bỗng nghe thấy tiếng sột soạt khe khẽ bên tai. Ninh Linh nhẹ nhàng nhìn xung quanh, thời tiết nóng bức thế này, ngay cả chó mèo hoang cũng không muốn ra ngoài, là ai vậy?

Tuy không nhìn thấy người nhưng nàng lại nghe thấy giọng nói quen thuộc của Thu Nguyệt: “Trương ca, muội còn tưởng huynh quên muội rồi chứ.”

Người nam nhân đáp lại: “Sao vậy? Nàng không biết mấy hôm nay ta bận rộn dò la tin tức thế nào sao?”

Tiếng cười khe khẽ của nữ tử vang lên: “Trương ca, huynh thật tốt.”

Ninh Linh khẽ lắc đầu, Trương ca này xúi giục nàng ta đi làm nô lệ bỏ trốn, không thấy được chút thành ý nào, nếu bị bắt lại, đưa lên quan phủ e là khó tránh khỏi bị phạt.

Người nam nhân lại hỏi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay Hầu gia có gặp ai không?”

Thu Nguyệt vội vàng trả lời: “Tối qua muội về khuya mà vẫn chưa thấy Hầu gia trở về, có lẽ là cả đêm không về.”

Người nam nhân im lặng một lát, lại dặn dò: “Gần đây nàng tiếp tục để ý thêm chút.”

“Trương ca, sao chúng ta phải ngày ngày dò la hành tung của chủ nhân? Hầu gia tính tình không tốt, hôm nọ còn đánh chết nha hoàn thân cận. Nếu ngài ấy phát hiện ra muội, chẳng phải sẽ lột da muội sao?” Giọng Thu Nguyệt lo lắng, trong lòng ẩn ẩn mang theo bất an.

Người nam nhân an ủi: “Ta làm vậy chẳng phải là vì kế hoạch ngày kia sao? Nếu hắn không có ở phủ, lúc đó làm việc chẳng phải thuận tiện hơn sao?”

Ninh Linh chắc chắn người nam nhân này đang nói dối, nếu thật sự vì nguyên nhân này, chỉ cần chú ý Bùi Huyễn khi nào ra ngoài, khi nào về là được rồi. Sao lại phải để ý hắn gặp ai, gặp khi nào? Cứ như là để ý nhất cử nhất động của hắn vậy.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)