“Phu nhân là người tốt, tự nhiên có phước.” Lâm Vi Đức hung dữ tát một cái.
“Xem ra không phải à.” Vương thị điên loạn: “Nhưng cũng tám chín phần mười rồi, nếu người còn sống, tính ra đứa trẻ cũng đã ra đời rồi, đáng tiếc thật, một xác hai mạng.”
Bùi Huyễn ngơ ngác đứng im tại chỗ, hắn nghĩ đến cuộc tranh cãi lúc trước với nàng.
Hắn quả quyết nói sẽ cho nàng bà đỡ tốt nhất, đảm bảo sẽ để nàng bình an sinh con.
Hắn là một tên vô dụng, một người nam nhân vô dụng, cái gì cũng không làm được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây