Bùi Huyễn nắm lấy cổ tay nàng, hắn nghịch đôi vòng tay: “Không phải theo dõi, là quan tâm, là lo lắng, là muốn biết một chút cuộc sống của Ninh Linh.”
Ninh Linh mơ hồ liếc nhìn hắn, nàng thật sự không hiểu.
Một nam nhân sao lại từ trước kia lạnh lùng vô tình, tùy tiện đùa bỡn nàng, đến bây giờ lại yêu nàng đến mức không thể nào rời xa?
Là yêu sao? Nàng tự giễu cười, chắc là một chiêu trò mới để thuần hóa nàng thôi.
“Ngày mai chúng ta đi viếng mộ phụ mẫu.” Bùi Huyễn nói một cách tự nhiên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây