Ninh Linh da mặt mỏng, nàng hoảng sợ vội vàng lắc đầu: “Không được.”
Bùi Huyễn lại tiếp tục đặt tay lên tay nàng, hắn cảm thấy nàng không còn chống cự nhiều như vậy nữa.
Tiểu cô nương là như vậy, chỉ cần hơi hơi dọa nàng một cái là lập tức mất đi khí thế kiêu ngạo.
Khi trăng treo cao trên bầu trời đêm, Ninh Linh ngủ say, chắc là buổi tối đã bận rộn hồi lâu, người mệt mỏi nên đã ngủ say rồi.
Khi nàng tỉnh dậy, Trân Châu phấn khởi nói với nàng: “Hầu gia bảo chúng ta dọn dẹp hành lý, ngày mai sẽ xuất phát đi thuyền.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây