Bầu không khí trong phòng vừa mới dễ chịu hơn một chút, lúc này lại trở nên căng thẳng.
Ninh Linh cúi đầu, tập trung làm việc, sợ vô tình lại đắc tội với hắn.
“Ninh Linh, đến thay y phục cho ta.” Ánh mắt hắn nhìn nàng chằm chằm.
Ninh Linh chỉ đành cắn răng đáp “Vâng“.
Đi theo hắn vào phòng trong, Ninh Linh cảm thấy bất an, luôn cảm thấy hắn có gì đó không đúng, nhưng lại không dám hỏi, sợ chọc giận hắn.
Bóng dáng cao lớn của hắn phủ xuống người Ninh Linh.
Trước kia Ninh Linh đã từng thấy Tử Diệp hầu hạ, nhưng nàng chưa từng tự mình làm thử.
Chiếc khóa thắt lưng được chế tác tinh xảo làm nổi bật tấm lưng rộng và eo thon của hắn, đường nét cơ bắp săn chắc như một con báo săn đang chờ đợi con mồi.
Hơi thở hai người gần trong gang tấc, mang đến cảm giác áp bức mạnh mẽ.
Khóa thắt lưng hôm nay là loại Ninh Linh chưa từng thấy trước đây, được chế tác tinh xảo, nàng luống cuống sờ soạng tìm cách mở khóa.
Lòng bàn tay nàng mềm mại, như chú cá nhỏ nghịch ngợm, không an phận trên eo hắn.
Ninh Linh cố gắng mở khóa thắt lưng, nhưng lại không tìm ra cách. Nàng càng lúc càng tiến sát lại gần, cả người ngã vào lòng Bùi Huyễn.
Những ngón tay thon dài nghịch ngợm khắp nơi, Bùi Huyễn đứng im tại chỗ, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt đào hoa đa tình nhìn nàng từ trên cao xuống.
“Vẫn chưa mở được sao?” Giọng hắn trầm thấp, hơi khàn.
Ninh Linh đỏ mặt: “Sắp rồi, sắp rồi.”
Đôi tay càng không kiêng nể mà quậy phá.
Ánh mắt Bùi Huyễn u ám, ngo ngoe rục rịch: “Ta không đợi được nữa.”
Ninh Linh vừa định ngẩng đầu lên thì hai tay nàng đột nhiên bị giữ chặt, không thể cử động.
Tay hắn rất to, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Nhiệt độ lòng bàn tay hắn rất nóng, hai tay như gọng kìm khống chế nàng.
Bùi Huyễn cúi đầu, nói nhỏ bên tai nàng: “Sao lại ngốc như vậy? Đến đây bao lâu rồi mà vẫn chưa học được?”
Hơi thở ấm áp của hắn phả vào tai nàng, khiến nàng run rẩy.
Nàng vừa định lên tiếng giải thích thì lại nghe hắn nói: “Thôi được, ta tự tay dạy ngươi, lần sau còn không học được thì sẽ bị phạt.”
Bàn tay thon dài sạch sẽ của hắn nắm lấy ngón tay mảnh mai của nàng, từng chút, từng chút một tìm ra bí quyết.
Trong phòng yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên tiếng “cạch” nhỏ.
Rõ ràng chỉ là một khoảnh khắc, nhưng Ninh Linh lại cảm thấy rất khó chịu, trên trán lấm tấm mồ hôi. Nàng thở hổn hển, vừa rồi dường như có cảm giác ngạt thở bao trùm lấy nàng.
May mà Bùi Huyễn cũng buông tay ra lúc này, hắn nhìn Ninh Linh phía dưới với vẻ mặt ung dung: “Sao lại yếu ớt như vậy? Chỉ là cởi thắt lưng thôi mà đã mệt mỏi thế này rồi? Còn có thể trông cậy vào ngươi làm gì được nữa?”
Ninh Linh không phục nói: “Nô tỳ chỉ là chưa từng thấy chiếc thắt lưng này, những cái khác nô tỳ đều biết.”
Bùi Huyễn lười biếng nói: “Nếu đã như vậy, sau này chuyện này sẽ do ngươi phụ trách, nếu không thì làm sao ngươi chứng minh được?”
Ninh Linh trợn tròn mắt, vẻ mặt ngạc nhiên, tuy không muốn nhận việc này nhưng nàng cũng biết hắn không thích người khác cãi lại, chỉ đành im lặng.
“Trang sức ta thưởng cho ngươi đâu?” Ánh mắt hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Ninh Linh lấy lý do đã chuẩn bị sẵn trong lòng: “Đồ Hầu gia thưởng rất quý giá, nô tỳ đã cất kỹ rồi, không dám làm hỏng.”
Câu nói này khiến Bùi Huyễn bật cười: “Tốt đến mức nào? Quý giá đến mức nào?”
Ninh Linh: “Nghe nói chất liệu rất đắt tiền, rất đẹp. Nô tỳ nghĩ nên cất kỹ, để dành làm của hồi môn.”
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Bùi Huyễn mang theo ý cười, khuôn mặt tuấn tú có phần dịu dàng hơn một chút: “Của hồi môn thì không cần, sau này nếu ngươi làm ta vui, những thứ này sẽ không thiếu.”
Trong mắt Ninh Linh lóe lên vẻ bất an, bình thường chủ tớ ban thưởng, phần lớn là vàng bạc châu báu.
Sao lại có chuyện chủ nhân tặng trang sức cho nha hoàn? Còn nói những lời đầy ẩn ý như vậy?
Suy nghĩ của nàng nhanh chóng bị hắn cắt ngang: “Nếu ngươi đã quý trọng như vậy, ngày mai mang đến cho ta xem, là thứ gì mà khiến ngươi quý trọng như vậy.”
Ninh Linh vừa mới thở phào nhẹ nhõm vì đã qua mặt được hắn, bây giờ lại bị câu nói này của hắn làm cho lo lắng.
Nàng ngoan ngoãn đáp “Vâng”, may mà nàng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Trong lúc hai người nói chuyện, hắn đã cởi áo khoác ngoài, thay thường phục.
Bùi Huyễn bận rộn công việc, sau đó liền đi thẳng đến thư phòng.
Ninh Linh không ngờ hắn lại tự mình hỏi đến chuyện trang sức? Không biết sau khi biết chuyện hoa tai bị bán đi, hắn có nổi trận lôi đình không?
Nàng bỗng nhiên hối hận vì đã bán nó đi, sẽ không liên lụy đến Niệm Nhi chứ? Lại nghĩ đến ánh mắt đầy ẩn ý của Tử Diệp hôm đó, nàng giật mình.
Tử Diệp là người hầu hạ bên cạnh Bùi Huyễn đã lâu, là tâm phúc của hắn. Tuy rằng nàng đã nghĩ ra cách đối phó cho ngày mai, nhưng nếu nàng ta vạch trần thì sẽ không giấu được nữa.
Nàng phải đi tìm Tử Diệp nói chuyện.
****
Khi Ninh Linh tìm thấy Tử Diệp, nàng ta đang bận rộn hướng dẫn các nha hoàn khác xông hương quần áo cho Bùi Huyễn.