Ninh Linh lập tức lấy lại tinh thần, đứng dậy mở cửa.
Lâm Vi Đức cố ý giữ một khoảng cách, trong tay hắn ta cầm một chiếc hộp gỗ sơn son, chiếc hộp không lớn lắm.
Thấy nàng mở cửa đi ra, hắn ta đưa hộp gỗ cho nàng: “Ninh cô nương, đây là phần thưởng của chủ nhân dành cho ngươi.”
Ninh Linh nói lời cảm ơn rồi nhận lấy, Lâm Vi Đức len lén liếc nhìn nàng, sau khi giao đồ xong, lúc rời đi, hắn ta không nhịn được sờ lên má mình, nhớ lại ngày hôm đó suýt nữa thì chua đến rụng răng, thân hình cao lớn khẽ run lên.
Hắn ta lại quay đầu nhìn chiếc hộp gỗ sơn son, không biết Hầu gia nghĩ gì nữa? Làm người ta ủy khuất rồi lại vội vàng đến dỗ dành?
Đợi người đi rồi, Ninh Linh mở hộp gỗ ra, bên trong có ba món trang sức.
Một cây trâm bạch ngọc hình hoa mai, một chiếc vòng tay bằng bạc chạm khắc hoa văn, một đôi hoa tai đính ngọc trai.
Đều là những món đồ phù hợp với thân phận nha hoàn của nàng, không có gì nổi bật.
Nghe nói nàng được thưởng, không ít nha hoàn trong Tranh Huy Viện đều rất ngạc nhiên.
Hầu gia tính tình nóng nảy, thất thường. Ngày nào cũng không nổi giận, không phạt người đã là phúc đức của ông trời rồi, Ninh Linh mới đến được bao lâu mà đã được thưởng?
Ai cũng tò mò nhưng đều không quen thân với Ninh Linh lắm.
Niệm Nhi tính tình hoạt bát, sau khi biết tin đã chạy đến từ sớm.
Ninh Linh không đeo bất kỳ đồ trang sức nào, sau khi Niệm Nhi đến liền nhảy cẫng lên: “Ninh Linh, ngươi thật lợi hại, vừa đến đã được làm nha hoàn thân cận của Hầu gia.”
Nha hoàn thân cận của Hầu gia, trong phủ này ai mà không nể mặt nàng? Thật oai phong!
Ninh Linh cười khổ: “Ngươi cố gắng một chút cũng có thể làm được mà.”
Ngày ngày sống trong sợ hãi, sợ nhất là kiếm được bạc mà không có mạng để tiêu.
Niệm Nhi tinh nghịch thè lưỡi: “Ta thì không được rồi, ta nhìn thấy Hầu gia là hai chân run lẩy bẩy, nào có phúc phận đó.”
Nàng ta cẩn thận vuốt ve những món trang sức, tuy kiểu dáng không quá nổi bật nhưng đều được làm từ chất liệu tốt.
Nếu muốn mua những món đồ chất lượng như vậy ở bên ngoài thì phải tốn rất nhiều tiền.
Đôi hoa tai ngọc trai nhỏ nhắn xinh xắn, Niệm Nhi rất thích. Nàng ta thích thú cầm hoa tai lên, soi gương thử đi thử lại.
“Ngày mai ta cũng nhờ người mua cho ta một đôi.” Nàng ta đặt hoa tai xuống nói.
Nghe thấy chữ “mua”, Ninh Linh hơi chấn động, sau đó nàng nói với vẻ xúc động: “Nếu ngươi thích, ta có thể bán đôi này cho ngươi.”
Dù sao nàng cũng không dùng đến, đổi thành bạc còn tiện sử dụng hơn.
Niệm Nhi ngạc nhiên nhìn nàng, giọng nói kích động: “Thật sao?”
Nếu nàng ta có bảo bối này, làm sao nỡ bán đi chứ?
Ninh Linh mỉm cười gật đầu: “Ta cũng không thích đeo mấy thứ này.”
Nha hoàn mua bán trao đổi đồ với nhau là chuyện rất bình thường. Nàng ta lo lắng hỏi: “Vậy cần bao nhiêu bạc?”
Ninh Linh không rành về trang sức, cũng không rõ giá cả của thứ này. Nghĩ đến tính cách hào phóng của Niệm Nhi, nàng tin tưởng nói: “Ngươi cứ ra giá đi, ta cũng không hét giá với ngươi đâu.”
Niệm Nhi suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta trả ba lạng bạc, thế nào?”
Đến lượt Ninh Linh ngạc nhiên, bây giờ nàng là nha hoàn thân cận của Bùi Huyễn, là nha hoàn nhất đẳng trong phủ, một tháng được ba lạng bạc.
Nhưng Niệm Nhi chỉ là nha hoàn nhị đẳng, ba lạng bạc phải tích góp hơn hai tháng mới có được.
“Nhiều quá.” Ninh Linh lắc đầu.
Niệm Nhi cười nói: “Ta vẫn còn được lời đấy, phụ mẫu ta đều là người làm lâu năm trong phủ, cũng đã từng thấy qua không ít đồ tốt.”
Ngọc trai dưới ánh sáng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, từng viên tròn trịa, đều tăm tắp.
Niệm Nhi rất thích, không nghe Ninh Linh nói gì cả. Nàng ta chạy về phòng lấy bạc rồi vội vàng đổi hoa tai.
Vừa nhét bạc vào tay Ninh Linh, như sợ nàng đổi ý. Nàng ta vội vàng đeo hoa tai lên, sau đó chạy ra ngoài khoe khoang.
Ninh Linh đứng trong phòng nhìn Niệm Nhi đang ríu rít nói chuyện bên ngoài, nàng vừa buồn cười vừa bất lực, sau đó cất hai món đồ còn lại đi.
Tử Diệp ở bên ngoài cũng nghe nói chuyện này, nàng ta và Ninh Linh đứng hai bên cửa sổ gỗ, nhìn nhau qua cửa sổ.
Tử Diệp nhìn Ninh Linh với vẻ mặt phức tạp, dường như có điều muốn nói. Ninh Linh nhìn nàng ta với ánh mắt khó hiểu.
Nàng vừa định đi ra hỏi thì Tử Diệp lại bỏ đi.
Đến buổi chiều oi bức, sau khi Bùi Huyễn hết việc về phủ, Ninh Linh chỉ biết thở dài.
Mùa hè oi bức, cây cối bên ngoài xanh um tươi tốt, mặt trời chói chang treo trên cao, nhưng Bùi Huyễn lại vẻ mặt mệt mỏi.
Nàng và Tử Diệp đứng tách nhau ra, khi Bùi Huyễn vừa bước vào cửa, họ liền nhanh chóng đưa khăn sạch cho hắn lau mặt, rửa tay.
Bốn góc phòng đều đặt chậu băng, hơi lạnh lan tỏa khắp phòng, sau khi làm xong những việc này, Ninh Linh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo chắc là Bùi Huyễn sẽ tự thay thường phục, nàng cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Tử Diệp vẫn đang chuẩn bị quần áo, Ninh Linh phụ giúp một chút.
Bùi Huyễn liếc nhìn Ninh Linh, hắn hơi cau mày.