Bùi Huyễn không nói gì nữa, lại đưa quả mơ đến gần môi nàng.
Ninh Linh chỉ đành cắn răng ăn tiếp, vị chua tích tụ khiến mũi nàng cay cay.
Bùi Huyễn vẫn chưa hài lòng, sau khi đút xong một quả, hắn lại chọn một quả khác trong đĩa.
Màu sắc xanh hơn quả lúc nãy, quả nhỏ hơn, hình như chưa chín hẳn.
Vậy mà hắn vẫn nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Quả này chắc chắn ngon, ăn thử xem.”
Nướu Ninh Linh dường như tê dại, nàng theo phản xạ nuốt xuống.
Bùi Huyễn vẫn kiên trì, hắn nhướng mày: “Tay ta mỏi rồi.”
Cách trì hoãn của nàng không có tác dụng, chỉ đành cam chịu cúi đầu cắn.
Vẻ đẹp của nàng vốn đã dịu dàng, lúc cúi đầu càng ngoan ngoãn.
Bùi Huyễn nhìn dải lụa màu xanh bay theo gió, trong lòng ngứa ngáy.
Cái đầu nhỏ nhắn với dải lụa màu xanh, trông thật đáng yêu và ngoan ngoãn.
Ninh Linh rút kinh nghiệm lần trước, nhanh chóng ăn hết quả mơ này. Nàng cảm thấy quai hàm mình cứng đờ.
Nàng hy vọng Bùi Huyễn sẽ dừng lại ở đây.
Nhưng lại thấy bàn tay thon dài của hắn đang chọn lựa trong đĩa hoa quả.
Nàng cam chịu nhắm mắt lại, dung mạo xinh đẹp, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi như cánh bướm khẽ run, đôi môi đỏ mọng vẫn còn bóng nước.
Gió đêm mùa hè thổi qua, mang theo hương thơm của mơ xanh, vị chua thoang thoảng trong không khí mùa hè thật dễ chịu.
Yết hầu Bùi Huyễn chuyển động, khoảng cách giữa hai người dần rút ngắn, y phục hơi chạm vào nhau, hắn muốn nếm thử quả mơ này, xem có chua thật không?
Tiếng ve sầu bên ngoài kêu inh ỏi, tiếng ồn ào văng vẳng bên tai, trước kia sao hắn không thấy tiếng ve mùa hè khó chịu như vậy?
Không đợi được quả mơ quen thuộc, Ninh Linh khó hiểu mở mắt ra.
Chẳng lẽ Bùi Huyễn lại chợt có lòng tốt? Vừa hay bắt gặp ánh mắt thiếu kiên nhẫn của hắn.
Bùi Huyễn liếc nhìn cửa sổ, ra lệnh: “Đánh hết lũ ve sầu ngoài kia xuống.”
Tiếp theo là tiếng “Vâng” quen thuộc của Tử Diệp.
“Quả mơ vừa rồi ngon không?” Bùi Huyễn rộng lượng buông tay đang giữ chặt nàng ra.
Ninh Linh suy nghĩ một chút rồi thành thật đáp: “Khá chua.”
Bùi Huyễn cầm khăn tay đã chuẩn bị sẵn bên cạnh, cẩn thận lau từng ngón tay, hắn cười nói: “Vậy thì ủy khuất ngươi rồi.”
Nụ cười mang theo chút âm trầm, tự dưng lại bắt nàng ăn mơ xanh làm gì?
Ninh Linh không phải là kẻ ngốc, khuôn mặt đã cứng đờ vì chua, nàng vẫn cười nói: “Mấy hôm nay nô tỳ hầu hạ Hầu gia không chu đáo, là lỗi của nô tỳ, sau này nhất định sẽ không tái phạm nữa.”
Hắn rõ ràng là đang trừng phạt nàng, bây giờ nàng không có quyền không có thế, là nô tỳ sống dưới tay hắn, chỉ có thể khúm núm, cẩn thận lấy lòng chủ nhân.
Còn đâu tôn nghiêm nữa?
Nàng như một con chim cảnh bị nuôi nhốt, bị trêu chọc, cho ăn chỉ để mua vui cho chủ nhân?
Nghĩ đến đây, Ninh Linh chán nản cúi đầu, lông mày nhíu lại đầy ưu tư.
Nghe thấy nàng chủ động nhận lỗi, tâm trạng Bùi Huyễn tự nhiên rất vui vẻ, cơn tức giận mấy ngày nay cũng tiêu tan phần nào.
Hắn mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Ninh Linh.
Hắn lại dễ dàng phát hiện ra vẻ mặt chán nản của nàng, giọng nói mang theo sự chất vấn: “Ngươi đang tỏ thái độ với ta sao?”
Nàng vừa mới nói vài câu mềm mỏng, giờ lại như khúc gỗ đứng trơ ra đó.
Ninh Linh tủi thân ngẩng đầu lên biện minh: “Là do quả mơ quá chua.”
Trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi chua, xua tan cái nóng như thiêu như đốt của mùa hè.
Nàng tỏ vẻ cung kính, sau khi nói xong, hồi lâu không nghe thấy hắn trả lời, nàng lo lắng ngẩng đầu lên nhìn.
Giọt nước mắt do bị chua chực trào ra, đôi mắt to tròn giống như một chú chó nhỏ bên đường đang cầu xin đồ ăn, ướt át, đáng thương và bất lực.
Thấy hắn chăm chú nhìn mình, Ninh Linh cảm thấy không thoải mái.
Nàng cố ý né tránh ánh mắt như báo săn mồi của hắn, hơi nghiêng mặt đi.
“Nghe nói nữ tử đều thích trang sức.” Hắn liếc nhìn dải lụa màu xanh trên đầu nàng, nói lớn với Lâm Vi Đức ở ngoài cửa: “Lấy lệnh bài của ta, chọn vài món trang sức thưởng cho nàng.”
Giọng nói trầm đục của Lâm Vi Đức vang lên, kèm theo tiếng bước chân hắn ta rời đi.
Vừa rồi hắn còn âm trầm chất vấn, giây tiếp theo lại lấy đồ thưởng cho nàng, đúng là tâm trạng thất thường.
Nhưng Ninh Linh vẫn ngoan ngoãn nói lời cảm ơn: “Đa tạ Hầu gia.”
Nam nhân đó lại cúi người xuống, hơi thở hai người quyện vào nhau, hắn cười hỏi: “Đã hài lòng chưa?”
****
Ninh Linh không hài lòng, nàng bị hắn ép ăn thứ mình không thích, không có chút quyền phản kháng nào. Mà dáng vẻ nàng bị vị chua chọc ghẹo lại khiến chủ nhân thấy thú vị, làm hắn vui vẻ.
Nàng như một chú hề bị người ta trêu chọc, không ai quan tâm đến suy nghĩ và mong muốn của nàng.
Hắn ban ơn ban phước, nàng thậm chí không có quyền từ chối.
Ninh Linh chỉ đành gượng cười cảm tạ ân điển của chủ nhân.
Nàng rời khỏi viện chính, vừa về đến phòng mình, Ninh Linh ngẩn ngơ ngồi trên giường, trong lòng không biết nên cười hay nên giận.
Giận vì phải lấy lòng người khác, hay nên cười vì cuối cùng cũng có chút tích góp?
Vừa nghĩ đến đây, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng nói trầm ấm của Lâm Vi Đức: “Ninh cô nương, ta đến đưa trang sức cho ngươi.”