Nàng Trốn Không Thoát

Chương 12:

Chương Trước Chương Tiếp

Thực ra trong lòng Ninh Linh biết rõ, vết thương của Thu Nguyệt chảy nhiều máu như vậy, chắc chắn là lành ít dữ nhiều. Hơn nữa lại còn bị bán đi. Nhưng nàng biết, nhà giàu như phủ Hầu gia, khi bán người cũng sẽ tìm nha sai đàng hoàng, sẽ không bán đến những nơi ô uế.

Nàng cũng không muốn tin rằng người ta dễ dàng chết như vậy? Hơn nữa Thu Nguyệt còn trẻ, sức khỏe tốt, khả năng hồi phục nhanh, nàng cũng đã cho nàng ta bạc rồi.

Nàng ngây người, khó khăn hỏi: “Chết như thế nào?”

Vẻ mặt này của nàng dường như khiến Bùi Huyễn rất vui vẻ, hắn thản nhiên đáp: “Nghe nói đêm đầu tiên sau khi bị lôi đi đã bị sốt cao không hạ được, mấy hôm sau thì mất.”

Đầu óc Ninh Linh rối bời, không nhịn được hỏi: “Chẳng phải đã cho nàng ta bạc rồi sao?”

Sao lại không mời người sắc thuốc hạ sốt?

Bùi Huyễn cười khẩy, như đang chế giễu sự ngu ngốc của Ninh Linh: “Nàng ta dám phản bội chủ nhân bỏ trốn, ngươi nghĩ trong phủ này ngoài ngươi ra, còn ai dám quan tâm đến nàng ta sao?”

Ninh Linh ngây người đứng im tại chỗ không nói gì, mũi cay cay, nước mắt cứ thế trào ra.

Nàng không biết nên thương hại Thu Nguyệt hay là tự cười nhạo bản thân mình ngu ngốc, không biết trời cao đất dày.

Nàng mất kiểm soát trừng mắt nhìn Bùi Huyễn, tên đồ tể máu lạnh vô nhân tính.

Sau đó nàng hoàn hồn vội vàng cúi đầu xuống, cầu nguyện hắn vừa rồi không nhìn thấy biểu cảm trên mặt nàng.

Hắn rõ ràng biết Thu Nguyệt chỉ bị lừa gạt, căn bản không phải là gián điệp trong phủ. Lúc đó hắn cũng đã đồng ý tha cho Thu Nguyệt một mạng, vậy mà lại để nàng ta ôm hy vọng rồi tuyệt vọng chết đi.

Nếu người khác dám trừng mắt nhìn Bùi Huyễn như vậy, hắn nhất định sẽ tự tay móc mắt họ ra. Nhưng mỹ nhân trước mắt đuôi mắt ửng đỏ, nước mắt lưng tròng, môi hồng mím chặt.

Vừa rồi tuy là trừng mắt nhìn hắn, nhưng lại mang theo vẻ quyến rũ vô hạn, đúng là mỹ nhân nổi giận.

Hắn đưa tay ra, dùng ngón cái và ngón trỏ véo nhẹ má nàng.

Làn da mềm mại như da em bé, cảm giác lạnh lẽo từ chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái của hắn khiến Ninh Linh đang cứng đờ bừng tỉnh.

Nàng theo bản năng lùi lại, làm đổ nghiên mực trên tay, làm bẩn cả váy áo.

Nhưng Bùi Huyễn không để ý, ngược lại hắn khẽ cười: “Trốn cái gì?”

Tiếng động bên trong khiến Lâm Vi Đức đang canh gác bên ngoài thò đầu vào nhìn, sau khi hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn ta lại tiếp tục canh gác với ánh mắt trống rỗng.

Ninh Linh lấy lại bình tĩnh, vội vàng tìm cớ: “Nô tỳ làm bẩn y phục, xin phép lui xuống trước.”

Sau đó nàng cũng không quan tâm Bùi Huyễn có đồng ý hay không, vội vàng chạy đi như sợ phía sau có ác quỷ đòi mạng.

Khi nàng đi ngang qua Lâm Vi Đức, khiến hắn ta không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Bóng lưng nàng vừa lướt qua, một quả mơ xanh bay vụt đến với tốc độ nhanh như chớp, khiến hắn ta lập tức thu hồi tầm mắt, nhanh tay bắt lấy.

“Thưởng cho ngươi.” Bùi Huyễn nghiêng đầu, khóe miệng mang theo nụ cười thường trực.

Nhưng Lâm Vi Đức biết mình đã chọc chủ nhân không vui, hắn ta cầm quả mơ lên cắn một miếng, phát ra tiếng “rắc” giòn tan.

Trong thư phòng dường như tràn ngập mùi hương thanh mát, Bùi Huyễn tiếp tục cầm bút: “Ngon không?”

Lâm Vi Đức nhăn nhó lắc đầu, sau khi cố gắng nuốt quả mơ xanh chua xuống mới đáp: “Quá chua.”

Trở về phòng, Ninh Linh dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, sau đó mới hoàn hồn lẩm bẩm: “Hắn vừa rồi lại sờ mặt ta.”

Điều này khiến nàng cảm thấy bất an, nam nữ thụ thụ bất thân, lẽ ra không nên có sự tiếp xúc như vậy mới đúng.

Ninh Linh lo lắng đi đi lại lại trong phòng, thời gian qua nàng và Bùi Huyễn vẫn bình an vô sự. Nhưng hôm nay hắn lại có hành động thân mật như vậy, chẳng lẽ hắn muốn nàng làm thông phòng của hắn?

Không được, nàng phải nghĩ cách, không thể tiếp tục như vậy được.

****

Đêm đó Ninh Linh chìm vào giấc ngủ với những suy nghĩ miên man.

Những ngày tiếp theo, tâm trạng Ninh Linh luôn chán nản, nàng cố ý tránh mặt Bùi Huyễn.

Một hôm hết việc sớm, Bùi Huyễn nhìn Tử Diệp đang hầu hạ bên cạnh hỏi: “Nàng đâu?”

Tử Diệp đáp: “Chắc là đang ở trong phòng.”

Mấy ngày liền không thấy bóng dáng, Bùi Huyễn cười nói: “Làm việc ở Hầu phủ ta đúng là nhàn hạ.”

Tử Diệp im lặng một lát, sau đó cúi đầu đáp: “Nô tỳ đi gọi nàng đến ngay.”

Khi được Tử Diệp báo tin, Ninh Linh đang cầm một cuốn từ điển học chữ.

Tử Diệp: “Hầu gia bảo ngươi đến hầu hạ.”

Ninh Linh thật sự không ngờ Bùi Huyễn lại đích danh gọi nàng, xem ra giả chết cũng không được rồi.

Nàng đành bất lực gật đầu, Tử Diệp liếc nhìn nàng như có điều muốn nói.

Ninh Linh vừa đi được vài bước, nàng ta liền lên tiếng: “Hầu gia ăn mềm không ăn cứng, ngươi đừng chọc giận ngài ấy.”

Ngày thường Tử Diệp ít nói, nhưng nàng ta rất tinh tế, lại giỏi quan sát.

Ninh Linh không nhịn được hỏi ngược lại: “Hầu gia đối với ta có phải là...”

Tử Diệp hầu hạ Bùi Huyễn lâu nhất, hẳn là hiểu rõ tính tình của hắn.

Đêm đó rốt cuộc chỉ là trùng hợp hay là có ý đồ gì khác, có lẽ Tử Diệp biết.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (2) - 🎫Đề cử (0)