Ninh Linh gật đầu, Tử Diệp liền sai nha hoàn đưa nàng đến phòng của hạ nhân ở Tranh Huy Viện.
Căn phòng này chắc là do nha hoàn thân cận bị xử tử trước kia ở, bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Tử Diệp chu đáo còn sai người mang đồ dùng hàng ngày đến, Ninh Linh đang căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng một chút.
Sau khi rửa mặt qua loa, nàng ôm chăn chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Linh tỉnh dậy, nàng sửa soạn xong liền đi tìm Tử Diệp.
Tử Diệp đánh giá Ninh Linh, đôi mắt linh động, hàng mi dài như cánh quạt, đúng là một mỹ nhân môi đỏ răng trắng.
“Khi hầu hạ Hầu gia, ngươi phải cẩn thận, đừng làm ẩu khiến Hầu gia nổi giận.” Nàng ta dặn dò.
Lúc này Bùi Huyễn đã ra ngoài làm việc, Ninh Linh muốn dò hỏi chút tin tức.
Nàng cười nói: “Tỷ tỷ dạy bảo phải, không biết bên cạnh Hầu gia có bao nhiêu nha hoàn hầu hạ?”
Sắc mặt Tử Diệp chợt trầm xuống, nhưng vẫn đáp: “Trước kia chỉ còn lại mình ta, bây giờ có thêm ngươi.”
Còn lại? Vậy những người trước kia thì sao?
Ninh Linh tỏ vẻ sợ hãi hỏi tiếp: “Mấy hôm trước nghe nói Hầu gia đã đánh chết một nha hoàn, không biết...”
Lời nàng còn chưa dứt, Tử Diệp đã nhanh chóng ngắt lời: “Chuyện không nên hỏi thì đừng có tò mò.”
“Vâng, tỷ tỷ dạy bảo phải.”
Thấy Tử Diệp kín miệng, Ninh Linh cũng không muốn làm phiền nàng ta mà hỏi han nữa.
Có Tử Diệp hướng dẫn quy củ, nửa tháng sau Ninh Linh nhanh chóng thích nghi với cuộc sống ở Tranh Huy Viện.
Những người cẩn thận như Tử Diệp rất ít, Niệm Nhi và Hi Phúc đang ở độ tuổi hoạt bát năng động. Hai người này rất nhiệt tình, sau khi quen thân với Ninh Linh, họ thường xuyên trò chuyện với nàng.
Ban đêm trời tối đen như mực, chỉ có thư phòng ở Tranh Huy Viện vẫn còn đèn đuốc sáng trưng.
Dưới ánh nến sáng, Bùi Huyễn mặc thường phục màu xanh nhạt, đang cúi đầu trên bàn làm việc xử lý công vụ.
Thời gian trôi qua, màn đêm càng lúc càng tối như được nhuộm bằng mực đen.
Ninh Linh đang hầu hạ bên cạnh liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nàng bất lực mài mực.
Nàng thầm thở dài, không biết khi nào Bùi Huyễn mới tắt đèn đi nghỉ.
Bùi Huyễn vừa xử lý xong một đống công việc, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Ninh Linh đang mài mực, nhưng tâm trí lại đang lơ đãng.
Làn da trắng nõn của nàng ửng đỏ, hàng mi chớp chớp như cánh bướm đang đập.
Hắn đặt cây bút lông sói quý giá xuống, bưng chén trà ấm bên cạnh lên nhấp một ngụm.
“Nghe nói trước kia ngươi đã hỏi về nguyên nhân cái chết của nha hoàn thân cận trước đó của ta.” Hắn hỏi bằng giọng điệu bình thản.
Ninh Linh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, không biết Bùi Huyễn nghe được tin này từ đâu, cũng không biết tại sao hắn lại đột nhiên hỏi đến chuyện này.
Nàng giải thích: “Là vì sợ giống như nàng ta, phạm phải điều cấm kỵ của Hầu gia nên mới hỏi.”
Câu nói này vừa nịnh nọt, vừa lặng lẽ dò hỏi nàng ta đã phạm phải chuyện gì.
Giọng nói trong trẻo dễ nghe của nữ tử khiến sự mệt mỏi của Bùi Huyễn giảm bớt phần nào.
Hắn như đang trò chuyện: “Cũng không phải điều cấm kỵ gì lớn, chỉ là phản bội chủ nhân thôi.”
Ánh mắt sắc bén của hắn lại nhìn Ninh Linh, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “phản bội“.
Phải công bằng mà nói, Bùi Huyễn dung mạo tuấn tú, khí chất hơn người. Nhưng vẻ đẹp quá mức rực rỡ thường mang theo sức công phá rất lớn, Ninh Linh sợ hắn, càng sợ quyền lực vô hạn trong tay hắn.
Nàng chỉ có thể lập tức bày tỏ lòng trung thành: “Nô tỳ tuyệt đối không dám phản bội chủ nhân.”
Bùi Huyễn tùy tiện cầm một quả mơ xanh trong đĩa hoa quả trên bàn, nhìn nó dưới ánh nến: “Làm nô lệ bỏ trốn chính là phản bội chủ nhân.”
Ninh Linh hiểu rồi, hắn đang mượn chuyện này để cảnh cáo nàng.
Ninh Linh còn chưa kịp mở miệng chứng minh sự trong sạch của mình, hắn lại nói: “Ngươi có biết Trương Viễn thế nào rồi không?”
Ninh Linh không biết tại sao Bùi Huyễn lại thảo luận những chuyện này với nàng, vẫn đang tiếp tục cảnh cáo sao?
Nàng thuận theo câu chuyện: “Chẳng lẽ Lâm đại nhân đã thẩm vấn ra kết quả rồi sao?”
Lâm Vi Đức là người có chức quan, không phải thị vệ bình thường. Những chuyện này là Niệm Nhi và Hi Phúc nói cho nàng biết.
“Chậc, hắn ta đúng là cứng đầu.” Bùi Huyễn lại nói tiếp: “Gân tay gân chân đều bị cắt đứt mà vẫn không chịu nói thật.”
Theo lời hắn miêu tả, trong đầu Ninh Linh tự động hiện lên hình ảnh máu me tàn nhẫn đó.
Sắc mặt nàng tái nhợt, môi trắng bệch: “Hắn ta dò la hành tung của chủ nhân, tội đáng muôn chết.”
Bùi Huyễn gật đầu tán thành: “Đầu óc hắn ta cũng nhanh nhạy, phát hiện có gì đó không ổn lập tức tìm người khác đổ tội thay, nào ngờ vẫn bị ngươi bắt được.”
“Đúng là đáng tiếc cho Thu Nguyệt kia.” Tuy miệng nói đáng tiếc nhưng trên mặt hắn không hề có chút thương xót nào.
Thậm chí, đôi mắt sâu thẳm kia còn mang theo chút hứng thú quan sát Ninh Linh.
Trong lòng Ninh Linh bỗng dưng dâng lên dự cảm chẳng lành, im lặng một lúc lâu, cuối cùng nàng không nhịn được hỏi: “Thu Nguyệt làm sao vậy?”
“Chết rồi.” Hai chữ ngắn gọn của Bùi Huyễn, một sinh mạng trong lời nói của hắn không hề gây ra chút gợn sóng nào.