Ninh Linh nghe xong trong lòng không thoải mái, tuy viết quả thật không đẹp lắm, nhưng cũng không đến mức khoa trương như vậy.
“Chữ lớn viết không ra gì.” Bùi Huyễn chọn một cuốn sách trên bàn: “Kiểm tra lại xem nàng biết được bao nhiêu chữ?”
Ninh Linh nhận lấy cuốn sách, trước khi mở ra nàng vẫn còn rất tự tin, trước kia nàng đọc thoại bản cho Trân Châu nghe, hiếm khi có chữ nào không biết.
Sau khi mở ra, đôi mắt tròn xoe của nàng đột nhiên mở to, đen láy như quả nho.
Nàng mặt mày khó tin lật thêm vài trang, cả trang đều là những chữ khó hiểu, hiếm gặp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây