Bùi Huyễn nào có chịu chủ động cho nàng ra khỏi phủ, nhưng nàng cũng không phải là bao cát trút giận, không thể nào chịu đựng hai cái tát này một cách vô cớ.
Thấy sự lạnh nhạt thờ ơ của nàng đối với hắn đã tan biến, Bùi Huyễn cong môi, giọng nói dịu dàng hơn một chút: “Vậy thì cách gì?”
Ninh Linh nũng nịu nép vào lòng hắn, giọng điệu tinh nghịch: “Nói trước nhé, nô tỳ nói ra, cho dù ngài có đồng ý hay không, ngài cũng không được tức giận.”
Bùi Huyễn thấy nàng chịu gần gũi với mình, tâm trạng cũng khá hơn vài phần: “Nàng nói đi.”
“Hầu gia làm nô tỳ phải giặt quần áo trong tuyết mấy tháng trời.” Giọng Ninh Linh mang theo chút uất ức, nàng từ từ phân tích cho hắn nghe: “Hôm qua lại còn ép nô tỳ phải chịu hai cái tát, nói không có chút oán hận nào, đó là nói dối. Nhưng Hầu gia bằng lòng cho nô tỳ làm trắc phu nhân, trong lòng nô tỳ lại thấy ngọt ngào, nhưng hành động này chẳng khác nào công khai làm mất mặt phu nhân tương lai, sau này nô tỳ chắc chắn sẽ là cái gai trong mắt nàng ta, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây