Nhìn chất liệu y phục trên người Bùi Huyễn cũng đủ biết là xa hoa đắt đỏ, hắn thường xuyên cười nói nhưng trong lòng lại tàn nhẫn, đầy mưu mô.
Ninh Linh thật sự không muốn sống ở dưới mí mắt hắn, không biết ngày nào sẽ mất mạng.
Bùi Huyễn nhìn nàng với vẻ mặt nửa cười nửa không: “Vậy thì đơn giản thôi, hầu hạ không chu đáo thì lấy mạng đền.”
Câu nói này khiến Ninh Linh cứng họng, sau này từ từ tính toán, nói không chừng còn có cơ hội, nếu tiếp tục từ chối, e là hôm nay nàng sẽ phải xuống gặp Diêm Vương.
Vương Bách len lén liếc nhìn Ninh Linh, dáng người mảnh mai, dung mạo thanh tú, tuy không phải là đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng có nét quyến rũ riêng.
Khó trách Hầu gia lại để ý đến nàng. Vương Bách vừa nghĩ vừa sai người lôi Thu Nguyệt đi.
Thu Nguyệt bị đánh đã lâu, trên người toàn là vết thương. Người bị thương ngoài da nặng như vậy rất dễ bị sốt cao hôn mê vào ban đêm, cho dù bây giờ có giữ được mạng thì còn tác dụng gì nữa?
Ninh Linh tất nhiên cũng nghĩ đến điều này, nàng sờ túi tiền giấu trong người.
Sau khi tính toán một chút, nàng lấy ra một lạng bạc từ trong túi tiền giản dị đưa cho Thu Nguyệt.
Tất cả tiền bạc và trang sức giá trị của Thu Nguyệt đều đã bị lục soát kỹ lưỡng, bây giờ nàng ta không còn một xu dính túi, lại sắp bị bán đi.
Khi Ninh Linh nhét bạc vào tay Thu Nguyệt, nàng ta hối hận và áy náy nói: “Ta đối xử với ngươi không tốt, sao ngươi vẫn đối xử với ta như vậy?”
Ninh Linh không nói gì, nếu Thu Nguyệt không tặng giày tất cho nàng, nàng có thể nhẫn tâm đứng nhìn. Nhưng nàng đã vô cớ nhận ân huệ của người ta, cũng đã cứu mạng nàng ta, sao không làm việc tốt đến cùng?
Có một lạng bạc này, ít nhất Thu Nguyệt có thể mua thuốc uống, có thêm một tia hy vọng sống sót, những chuyện khác nàng cũng không quản được.
Bùi Huyễn dáng người cao ráo, từ trên cao nhìn xuống động tác của Ninh Linh sau khi đứng dậy, hắn dễ dàng nhìn thấy bên trong túi tiền trống không, chỉ còn lại chút bạc lẻ.
Bùi Huyễn nói móc: “Không ngờ hôm nay lại gặp được một vị Bồ Tát sống, thích làm việc thiện.”
Vừa rồi Thu Nguyệt nói nàng ta không có ý tốt, hắn cũng nghe thấy.
“Nô tỳ là nha hoàn thân cận của Hầu gia, nhất cử nhất động đều đại diện cho chủ nhân. Hầu gia nhân từ, chúng nô tỳ vô cùng cảm kích.” Ninh Linh cố gắng nói bằng giọng cung kính, không muốn chọc giận hắn.
Một lạng bạc đối với Bùi Huyễn không đáng là bao, nhưng đối với một tiểu nha hoàn thì lại là một số tiền lớn.
Hắn thấy trong túi tiền của nàng còn dư ít tiền, ban đêm lại lén lút ra ngoài tìm đồ ăn.
Cớ gì lại mang theo nhiều tiền như vậy? Trong lòng hắn đã hiểu rõ: “Mang theo nhiều tiền như vậy làm gì? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn bỏ trốn?”
****
Bị hắn nói trúng tim đen, Ninh Linh cố gắng nặn ra một nụ cười: “Nô tỳ không dám, chỉ là từ nhỏ đã quen sống nghèo khổ. Sợ bị mất nên luôn mang theo bên người mới yên tâm.”
Lại nói dối nữa, nếu đã nghèo khổ từ nhỏ, tại sao lại hào phóng đưa bạc cho Thu Nguyệt?
Bùi Huyễn lười nói thêm với nàng, hắn nói với nha hoàn đang đứng đó: “Tử Diệp, dọn dẹp đi, ta muốn nghỉ ngơi rồi.”
Vương Bách lập tức hiểu ý sai người lôi Thu Nguyệt đi.
Ninh Linh đứng trơ trọi giữa sân, không biết làm gì. Vừa rồi Bùi Huyễn bảo nàng sau này làm nha hoàn thân cận, vậy bây giờ nàng nên đi theo vào phòng hay là quay về phòng, ngày mai lại đến?
Nàng còn chưa suy nghĩ xong thì giọng nói lười biếng vang lên: “Ninh Linh, ngươi thật sự muốn chạy sao?”
Câu nói này khiến Ninh Linh mặt mày tái mét, nàng chỉ đành đáp: “Không dám.”
Sau đó nàng đi theo vào phòng ngủ trong Tranh Huy Viện. Nội thất trong phòng ngủ được trang trí rất sang trọng, mỗi món đồ đều có giá trị không nhỏ, được lựa chọn tỉ mỉ.
Một hàng nha hoàn nối đuôi nhau đi ra, người thì bưng chậu nước, người thì bưng khăn mặt.
Ninh Linh cố ý tìm một góc khuất, nhìn Tử Diệp thành thạo hướng dẫn các nha hoàn khác trải giường chiếu, hầu hạ.
Mấy hôm trước nghe nói một nha hoàn thân cận khác của Bùi Huyễn đã bị hắn đánh chết, không biết có ẩn tình gì không?
Có phải cũng giống như hôm nay, lén lút tiết lộ hành tung của hắn khiến hắn nổi giận, hay chỉ đơn giản là không vừa mắt hắn?
Dù sao thì ác quỷ giết người cũng không cần lý do.
Đôi mắt long lanh của nàng đảo qua đảo lại, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ trầm tư.
Nàng thậm chí không biết Bùi Huyễn đã đến bên cạnh mình từ lúc nào, chỉ đột nhiên cảm thấy hơi thở nóng ấm phả vào tai: “Phải học hành cho cẩn thận, nếu không mất mạng thì không có chỗ để nói lý đâu.”
Ninh Linh vội vàng lùi lại một bước, giòn giã đáp “Vâng“.
Đợi đến khi cảm thấy bước chân Bùi Huyễn rời đi, nàng mới ngẩng đôi mắt trong veo lên.
Người trước mặt chính là Tử Diệp, Tử Diệp là một mỹ nhân đích thực, dáng người đầy đặn, thướt tha yêu kiều.
“Tối nay ngươi cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai học cũng không muộn.” Nàng ta nói với Ninh Linh.