Nàng Trốn Không Thoát

Chương 1:

Hết Chương Chương Tiếp

Ánh trăng sáng trong vắt treo cao giữa bầu trời, từng lớp ánh trăng trải dài trên thảm cỏ xanh mướt. Đêm vốn tĩnh lặng, chỉ có tiếng ve kêu râm ran ngoài kia, nghe thật chói tai khiến người ta khó chịu.

Tuy đã khuya, mặt trời chói chang đã khuất bóng nhưng hơi nóng vẫn như cái lồng hấp, hun người ta đến nóng bức.

Ninh Linh nằm trên giường, nàng nhắm mắt giả vờ ngủ. Căn phòng nằm ở vị trí không tốt, khi mặt trời mọc ánh nắng chiếu thẳng xuống mái nhà, lại không thông gió khiến oi bức khó chịu. Theo quy định, phòng hạ nhân vốn là bốn người một phòng nhưng căn phòng này ai cũng chê nên chỉ có hai người ở.

Đã là giờ Hợi, đúng là lúc mọi người say giấc bỗng nhiên Thu Nguyệt ở giường bên cạnh khẽ gọi: “Ninh Linh, ngươi ngủ chưa?”

Gọi vài tiếng không thấy ai đáp lại, Thu Nguyệt rón rén xuống giường, xỏ giày lén lút đi ra khỏi phòng. Đợi cửa phòng đóng kín, Ninh Linh mở đôi mắt trong veo, nàng khẽ thở dài.

Hôm nay là hai mươi mốt tháng sáu, đây là lần thứ tư trong tháng này. Nàng cũng có chút không kiềm lòng được bèn đi theo Thu Nguyệt, nhẹ nhàng xỏ giày, nương theo ánh trăng mờ ảo lặng lẽ bám theo Thu Nguyệt.

Để tiện hầu hạ, lại không làm phiền chủ nhân, phòng của đám hạ nhân nằm sát phía sau vườn hoa, cũng tiện cho việc chăm sóc hoa cỏ. Thu Nguyệt đi về phía vườn hoa, lúc này trăm hoa đua nở, núi giả chập chùng, cây cối um tùm, có không ít đình nghỉ mát.

Ninh Linh lặng lẽ đi theo, nàng phát hiện phía trước dường như có một bóng người mờ ảo. Thu Nguyệt tất nhiên là người nhìn thấy trước tiên, nàng ta bước nhanh hơn, bước chân vội vàng dường như rất gấp gáp.

Ninh Linh không dám đi quá gần, nàng cẩn thận giấu mình sau những thân cây to, từng bước nhỏ, từng bước nhỏ mà thu hẹp khoảng cách.

“Trương ca, huynh cuối cùng cũng đến rồi.” Giọng Thu Nguyệt đầy phấn khích, cả người lao thẳng về phía trước.

Bóng người cao lớn kia cũng đáp lời: “Ta vừa tuần tra xong vườn hoa, vất vả lắm mới kiếm được cớ đến đây, cuối cùng cũng có cơ hội gặp nàng.”

Nghe vậy, Ninh Linh lập tức đoán ra thân phận của nam nhân này, chắc là thị vệ tuần tra trong phủ. Nam nữ yêu nhau vốn chẳng có gì lạ, nàng không nên xen vào chuyện của người khác.

Nhưng chủ nhân của họ lại là Tấn Dương Hầu Bùi Huyễn, có quan hệ họ hàng với đương kim Thánh thượng, là hoàng thân quốc thích, từ trước đến nay quy củ luôn nghiêm ngặt, hai người lén lút gặp nhau rất nguy hiểm.

Hơn nữa mấy hôm nay Thu Nguyệt thường xuyên tìm cách mượn bạc của Ninh Linh, hình như có ý đồ gì đó.

“Trương ca, mấy hôm nay trời nóng, huynh làm việc phải cẩn thận đừng để bị cảm nắng.” Giọng Thu Nguyệt ngọt ngào, còn kiễng chân lên lau mồ hôi cho hắn ta.

Eo và ngực nữ tử áp sát vào người, Trương Viễn đưa tay ôm nàng ta vào lòng.

“Ta không sao, nàng đừng lo. Hôm nay nàng làm việc có nhìn thấy người nào không?” Giọng Trương Viễn khàn khàn, bàn tay bắt đầu sờ soạng.

Thu Nguyệt đỏ mặt, thẹn thùng nói: “Làm gì thế, đồ hư hỏng.”

Nàng ta muốn đưa tay ngăn cản động tác của hắn ta nhưng bị Trương Viễn nắm chặt hai tay, hắn ta tiếp tục hỏi: “Nàng vẫn chưa trả lời ta.”

Thu Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Hôm nay không nhìn thấy người nào, Hầu gia sáng sớm đã ra ngoài, đến chiều mới về.”

Ninh Linh nghe vậy thì giật mình. Dò la hành tung của chủ nhân là điều cấm kỵ của hạ nhân. Huống chi người bị dò la lại là Bùi Huyễn, nàng tuy chưa từng gặp hắn nhưng nghe nói hắn làm việc độc ác, không chút nhân từ.

Thu Nguyệt và Ninh Linh đều là nha hoàn quét dọn bình thường, trong phủ không có chỗ dựa, không có người thân thích. Ninh Linh phụ trách quét dọn khu vực góc phía sau vườn hoa, là nơi hẻo lánh ít người, cả ngày cũng chẳng gặp được mấy ai.

Còn Thu Nguyệt phụ trách khu vực trước sân của Bùi Huyễn. Nếu mỗi ngày chú ý quan sát, lặng lẽ ghi nhớ thời gian hắn ra vào, để ý ai ra vào sân của hắn cũng không phải chuyện khó.

Trương Viễn đưa một gói đồ cho Thu Nguyệt: “Bên trong có vài món trang sức, ta đặc biệt nhờ người mua cho nàng, lát nữa nàng về xem có thích không, bên trong còn có một bức thư gửi cho người nhà ta.”

Ninh Linh thấy lạ, nếu là thư gửi cho người nhà, sao lại đưa cho Thu Nguyệt? Nàng ta đâu thể ra khỏi phủ, hơn nữa trong phủ có người lo việc gửi thư từ, tình lang của nàng ta có thể tự làm được, cần gì phải phiền Thu Nguyệt?

Hai người thân mật dựa sát vào nhau nói rất nhiều, Ninh Linh nghe không rõ lắm. Mùa hè, những nơi gần cây cỏ hoa lá luôn có rất nhiều muỗi vo ve bay lượn, Ninh Linh đã nhẫn nhịn một lúc lâu, thấy không moi được tin tức quan trọng gì, nàng đã có ý muốn rời đi.

Bên kia, Thu Nguyệt và tình lang càng lúc càng thân mật, hai người dường như đang hôn nhau say đắm, Ninh Linh dường như thấy bàn tay to lớn của nam nhân đã luồn vào trong áo của Thu Nguyệt.

Sau khi thở dốc nặng nề, nữ tử thẹn thùng nói: “Tên chết tiệt này, sao huynh lại làm thế ở đây, lỡ bị người ta thấy thì sao?”

Trương Viễn cười khẽ: “Vậy thì ra sau hòn non bộ, sẽ không có người nhìn thấy đâu.”

Hết Chương Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)