Tốt nhất vẫn là nhân lúc không có nguy hiểm thì cố gắng lên đường. Thời gian trôi qua, núi tuyết vốn đã ánh sáng yếu ớt vì bão tuyết, vì trời dần dần tối xuống, tầm nhìn trong bão tuyết càng thấp hơn.
Hai người vừa đi đường, vừa ăn thịt khô sói hoang còn sót lại để lấp đầy bụng.
Ăn xong thịt khô sói hoang, Bành Mẫn lại lấy ra thịt hung cầm luộc buổi sáng, tuy rằng đã nguội, nhưng bọn họ không kiêng kỵ sống chín.
Ngay cả thịt sống cũng ăn được, huống chi là thức ăn chín nguội.
“Hửm?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây