Mà lúc này, Tô Tình lại lặng lẽ đưa tay ra, kéo tay Chu Dục Văn lại. Trong mắt cô ấy hiện lên một tia sáng nhạt, bờ môi lấp lánh.
Tô Tình khẽ mấp máy bờ môi tô son đỏ, sau đó cười nói: “Không ngờ hai chúng ta anh và em … còn có thể giống như bây giờ.”
Chu Dục Văn nói: “Đúng vậy, không ngờ đời này còn phải nấu mì ăn liền như vú nuôi cho mấy đứa bọn em.”
Tô Tình bật cười một tiếng: “Đây chính là định mệnh rồi, anh có trốn cũng không thoát được đâu.”
Tô Tình gãi mu bàn tay Chu Dục Văn đang đặt trên bàn, dí dỏm nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây