Lý Cường nói: “Anh Hạo, làm ơn hãy nhìn rõ hiện thực đi, cậu xem Trịnh Nghiên Nghiên như vậy, rõ ràng là muốn được người có tiền nuôi dưỡng. Cậu là người thủ đô không sai, nhưng thân phận này của cậu cũng chỉ có thể lừa gạt một vài cô gái không phải người thủ đô thôi.”
“Còn Trịnh Nghiên Nghiên, người ta có nhà ở thủ đô, cũng là người Bắc Kinh như cậu, thì thử nghĩ xem người ta sẽ cần gì ở cậu đây?”
Một câu nói này đúng là làm bừng tỉnh người trong mộng, khiến Thường Hạo lập tức ngây ngẩn cả người.
Lý Cường cũng lười nói với cậu ta thêm, trong lòng chỉ đang tiếc nuối, tiếc nuối vì mình không thể tiếp tục chơi Ma Sói.
Lại nhìn bộ dạng Thường Hạo tựa như đã triệt để giác ngộ rồi, Lý Cường mới tiếp tục lên tiếng nói: “Cậu suy nghĩ thật kỹ đi, tôi vào phòng vệ sinh lại chơi thêm hai ván nữa vậy. Anh Hạo à, cậu thật nhàm chán, bởi vì cậu mà tôi cũng không thể chơi cùng mấy người Lục Lâm rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây