Chu Dục Văn chỉ lên trên rồi nói: “Camera giám sát đã ghi lại toàn bộ hình ảnh rồi.”
Tô Tình nói: “Bây giờ anh đã biết sợ rồi hả? Buổi chiều lúc đi dạo phố, trên lưng cõng Nghiên Nghiên, bàn tay dắt Lục Lâm, cũng không thấy anh sợ sệt cái gì.”
Chu Dục Văn ngây ra một lúc, lại nhìn về phía Tô Tình nói: “Em đang nói hươu nói vượn cái gì đấy?”
“Em cũng không nói lung tung.” Tô Tình mím đôi môi nhỏ nhắn nói: “Lá gan của anh cũng lớn thật, anh thật sự cho rằng mình và mấy người Trịnh Nghiên Nghiên tránh hai đứa bọn em đi dạo thì sẽ không có người chú ý tới bọn anh sao?”
Thử nghĩ một chút xem, với tính cách của Tô Tình, làm sao cô ấy có thể không để mắt tới Chu Dục Văn được?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây