Tô Tình ngồi ở ghế sau cũng nhất thiết phải gọi với lên nói: “Anh còn nhớ không Chu Dục Văn? Trước kia mỗi lần chúng ta tới đây, em đều gọi món này.”
Cô ấy nói như vậy thật sự khiến Trịnh Nghiên Nghiên cực kỳ không thoải mái.
Chu Dục Văn cũng cảm thấy Tô Tình hơi quá đáng rồi. Hắn nói: “Sao em cứ thích ăn nói linh tinh vậy? Anh và em đã từng tới bên này lúc nào?”
“Không có sao?” Tô Tình ở bên kia tự nói với mình: “Vậy có thể là trong giấc mơ rồi. Em kể anh nghe, Chu Dục Văn à, em có mơ một giấc mơ rất dài, còn mơ thấy chúng ta kết hôn nữa.”
Chu Dục Văn không để ý tới cô ấy, ngược lại còn vuốt đùi Trịnh Nghiên Nghiên, sau đó nhẹ nhàng nhéo nhéo bắp đùi chỗ ấm chỗ lạnh của cô ấy, ý bảo Trịnh Nghiên Nghiên đừng nghĩ nhiều.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây