Lưu Thạc kia chính là thần tượng xuất thân từ đám sinh viên lỗ mãng quê mùa như bọn họ.
Lý Cường thầm nghĩ, Lưu Thạc kia có thể nắm bắt cơ hội này để đổi đời thì cậu ta sao lại không thể? Ví dụ như hiện giờ này, đã có cơ hội để nịnh nọt Chu Dục Văn, sao có thể bỏ lỡ?
Sau khi nói mấy câu với Chu Dục Văn, Lý Cường đã vui vẻ hơn nhiều, cậu ta đắc ý ngồi xuống bên cạnh Thường Hạo.
Lần này đi Tô Châu chơi, Lý Cường có mang theo rất nhiều đồ ăn vặt. Vừa rồi muốn nịnh nọt Chu Dục Văn và Trịnh Nghiên Nghiên, cậu ta đã hào phóng lấy bánh mì cho hai người bọn họ ăn, nhưng bọn họ không muốn, Lý Cường cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có tự xé bao bì để mình ăn.
Còn Thường Hạo, từ sáng sớm cậu ta đã bận rộn đi tổ chức cho nhóm sinh viên cùng lớp lên xe, đến hiện giờ cơm cũng chưa kịp ăn. Khi bận rộn còn không cảm nhận được cơn đói, bây giờ ngồi xuống, nhìn Lý Cường bên cạnh ăn say sưa ngon lành, đột nhiên cái bụng sôi lên, bắt đầu đói cồn cào đến không chịu được. Bởi vậy cậu ta mới hỏi Lý Cường: “ Cậu còn bánh mì không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây