Chỉ thấy phía trước quán thịt nướng có dựng một hàng xe máy, sau đó là hai cái bàn với đầy nhóc thanh niên nổi loạn, có chừng mười bảy - mười tám người, đa số bọn họ đều giữ nguyên tóc tai màu đen, nhưng thi thoảng cũng có vài kẻ nhuộm tóc với đủ các loại màu sắc kỳ quái, thậm chí còn có một hai người xăm đầy cánh tay.
Có nam có nữ, cả nhóm đang ngồi ăn đồ nướng, uống bia, khoác lác tung trời, đứng tận bên ngoài cũng nghe được văng vẳng bên tai tiếng một ai đó vừa hét lớn: “Thằng nào chán sống rồi! Dám cướp miếng cơm của anh Hạo!”
Vào khoảnh khắc ấy, bỗng nhiên Chu Dục Văn lại ý thức được, hắn đâu phải người ba mươi tuổi, hắn của hiện giờ mới có mười tám tuổi mà thôi. Và mẹ kiếp, đám đầu đường xó chợ này không định đánh nhau thật đấy chứ!
Tuy nhiên, Chu Dục Văn vẫn giữ được bình tĩnh, đến thì cũng đã đến rồi. Hắn tìm một chiếc bàn nhỏ ở trong góc, lặng lẽ ngồi xuống.
Nữ phục vụ của quán thịt nướng trông khá trẻ, cũng chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi mà thôi, cách ăn mặc rất giản dị, chắc là cô gái này được nhóm anh em họ hàng nhà mình dẫn ra bên ngoài kiếm sống. Trên đầu buộc tóc đuôi ngựa, trên tay cầm một cuốn sổ nhỏ, cô ấy đi đến hỏi Chu Dục Văn muốn ăn gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây