Lúc này, Khúc Tịnh đã nghiêng đầu, đưa lưng về phía hai cô bạn của mình. Chỉ có điều cô ấy không ngủ, vẫn đang lắng nghe những lời Mẫn Mẫn nói với Đào Điềm: “Điềm Điềm à, làm sao cậu có thể cam tâm để một đứa nhóc con năm nhất trêu đùa như vậy? Chúng ta nên cho hắn biết sự lợi hại của chúng ta.”
“Cậu ngẫm lại mà xem, mỗi lần hắn đều để chúng ta tự tổ chức người đi ra ngoài làm thêm bán thời gian, không biết qua những lần như thế, hắn đã kiếm lời được bao nhiêu tiền rồi. Lần này cậu nhất định phải kềm chế, đợi cho đến khi hắn không có người dùng, lúc ấy hắn mới biết cậu tốt tới mức nào. Đến lúc đó, hắn vì bản hợp đồng kia, không phải sẽ ngoan ngoãn để mặc cho cậu bắt bí hả?”
“Nói là nói như thế, nhưng mà...”
“Không có nhưng nhị gì hết, tin tôi đi, khẳng định là không sai đâu.” Mẫn Mẫn ngỏ lời thề son sắt.
Khúc Tịnh nằm ở bên kia, luôn có cảm giác biện pháp này của Mẫn Mẫn không đáng tin cậy. Các cô ấy vốn không biết Chu Dục Văn kia khủng bố đến mức nào, các cô ấy còn muốn thông qua hợp đồng để áp chế Chu Dục Văn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây