Lại nói, lúc đó Chu Dục Văn ôm ôm ấp ấp, muốn nói chuyện với mình, càng hồi tưởng lại thời điểm đó, Khúc Tịnh càng cảm thấy đầu óc mình nóng lên, vậy là trong lúc vô tình cô nàng đã đi tới ký túc xá.
Rõ ràng quãng đường này cần đi mất mười lăm phút, nhưng Khúc Tịnh lại cảm thấy mình đi rất nhanh. Dường như chỉ trong nháy mắt, cô ấy đã về đến ký túc xá mất rồi, trong đầu vẫn còn không ngừng nghĩ đến tất cả những chuyện vừa xảy ra.
Sau khi mở cửa, Khúc Tịnh chợt phát hiện Đào Điềm đang ôm đàn chị đi giày boot Mẫn Mẫn ở bên kia khóc nức nở. Mẫn Mẫn vừa nhỏ giọng an ủi vừa vỗ lưng Đào Điềm, khi thấy Khúc Tịnh bước vào phòng mới tò mò hỏi: “Cậu đi đâu vậy? Sao bây giờ mới trở về?”
“Không có đi đâu, chỉ là tôi, tôi và bạn bè ăn cơm ở bên ngoài mà thôi.” Cũng không biết vì sao, đột nhiên Khúc Tịnh lại có chút chột dạ, lắp bắp nói.
“Cậu còn có tâm trạng ăn cơm sao? Điềm Điềm của chúng ta bị thằng khốn nạn kia vứt bỏ rồi!” Mẫn Mẫn tức giận nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây