Ngoài xã hội này tuyệt đối không thể so sánh với bên trong quân đội, xuất ngũ đã được mấy tháng, đến nay coi như Vương Vệ cũng hiểu được đạo lí đối nhân xử thế rồi.
Vừa thấy Lưu Thạc chạy đến bắt chuyện, anh ta cũng chẳng ngại ngần khách sáo vài câu cùng người ta.
Trong tính cách của Lưu Thạc thật sự có vài phần hương vị của dân gian giang hồ, bởi vậy cậu ta rất thích kết giao với những người anh hùng hảo hán như vậy. Đương nhiên, nói đưa thuốc lá cũng là đưa thuốc lá thật, sau đó cậu ta mới lên tiếng hỏi: “Không biết các anh ngồi đây là có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Sau đó, mấy người bọn họ bắt đầu hàn huyên như vậy, làm thủ lĩnh của đám người này, Vương Vệ có chút than thở, nói: “Công việc trong thành phố lớn thật không dễ tìm, vốn dĩ chúng tôi muốn nhờ quản lý Triệu hỗ trợ tìm công việc cho, ai dè đám chúng ta đều từ trong quân đội đi ra, không hiểu mấy thứ quanh co lòng vòng này.”
“Khi đi làm bảo vệ, nhìn thấy một người đàn ông trung niên bụng phệ hơn bốn mươi tuổi ôm một người phụ nữ chạy về nhà. Loại tình huống như vậy, đương nhiên là mấy chàng trai tinh lực tràn trề như chúng tôi không cho phép xảy ra, nên mới tranh thủ thời gian đi qua hỏi, đây là có chuyện gì vậy?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây