“Cậu nghĩ xem, nếu không có cậu, làm sao Chu Dục Văn có thể hội tụ các cô gái trong câu lạc bộ Văn Nghệ như chúng ta vào cùng một chỗ với nhau được? Mà nếu không có chúng ta, Chu Dục Văn kia lấy đâu ra vốn liếng để đi ra ngoài bàn chuyện hợp tác?”
“Nói đi thì cũng phải nói lại, Điềm Điềm, cậu nghĩ xem, bây giờ chúng ta cũng đã thân quen với công ty ở bên ngoài rồi, dù không có Chu Dục Văn, kiểu gì cậu cũng đủ khả năng dẫn chúng tôi ra ngoài tìm công việc làm thêm mà?” Khúc Tịnh thản nhiên nói.
Theo Khúc Tịnh cảm nhận, Mẫn Mẫn kia quá nhát gan.
“Điềm Điềm, tôi nói thật, nếu tôi là cậu, tôi nhất định sẽ bãi công luôn, còn sẽ thẳng thắn nói cho Chu Dục Văn biết, trừ phi cậu ta và Trịnh Nghiên Nghiên chia tay, bằng không tôi sẽ dẫn theo nhóm chị em kia ra ngoài tự làm một mình. Thử xem cậu ta có sợ hay không!” Khúc Tịnh khoanh tay trước ngực, bày ra vẻ đương nhiên.
Đào Điềm nói: “Cậu đừng nói lung tung nữa, chúng ta vốn là một nhóm nữ sinh, nói không chừng đi ra ngoài làm thêm bán thời gian còn bị bao nhiêu người bắt nạt đấy. Nếu không có Chu Dục Văn, chẳng lẽ cậu không nhìn thấy đám người Lưu Thạc như hung thần ác sát kia sao? Cậu thật sự cho rằng bọn họ dễ đối phó hả?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây