Tô Tình vừa nói như vậy, Trần Uyển càng thêm không vui, nhưng cô ấy lại không tiện biểu hiện ra ngoài trước mặt Tô Tình, chỉ có thể chua xót nói: “Cô ấy có thể nhận được bốn ngàn, chứng tỏ cô ấy có năng lực. Cô ấy lại quen biết nhiều nữ sinh xinh đẹp như vậy, vừa vặn có thể trợ giúp Chu Dục Văn, lại không giống như chị, mặc dù làm việc ở hội sinh viên, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là phó. Mà nói thật, Tình Tình à, chị cảm thấy nếu là mình ngồi vào vị trí kia, chưa chắc đã làm tốt được hơn Điềm Điềm.”
“Có thể đây là số mệnh.” Trần Uyển thở dài một hơi nói.
Từ trong hơi thở này, Tô Tình hoàn toàn có thể nhìn ra Trần Uyển vẫn có chút không cam lòng. Phát hiện nọ khiến cô ấy không nhịn được mà cười trộm một tiếng. Cô ấy biết, Trần Uyển và Đào Điềm nhìn như chị em tốt, nhưng trong âm thầm lại ngấm ngầm phân cao thấp, thậm chí lúc ấy, hai người này còn cùng nhau cạnh tranh chức Phó hội trưởng cơ mà.
Chỉ có điều quân cờ của Đào Điềm kém một nước, cuối cùng đã để Trần Uyển giành được mục tiêu. Tới hiện giờ mới biết, người ta ở câu lạc bộ Văn Nghệ lại phát triển càng tốt hơn Trần Uyển ở hội sinh viên.
Điều này... làm sao Trần Uyển có thể cam tâm được?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây