Sau khi lúng túng khoảng chừng hai giây, anh ta mới để lộ ra dáng vẻ bất đắc dĩ tựa như không biết phải làm sao: “Có sao? Có phải là đã phát sinh hiểu lầm gì đó không? Tôi không hãm hại ai cả! Nếu không tin, anh cứ hỏi Cường Tử đi. Anh Chu à, anh cũng làm về mảng nhân lực, hẳn là anh cũng biết rằng thị trường này rất loạn, tôi chỉ kiếm một chút gọi là phí vất vả mà thôi.”
Chu Dục Văn chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng. Khi nãy ăn cơm, trên tay hắn toàn dầu mỡ, hắn bảo Lục Lâm lấy cho mình một cái khăn giấy để lau tay. Tương tác giữa Chu Dục Văn và Lục Lâm có chút thân thiết đến quá đáng.
Mạnh Lỗi vẫn liên tục giải thích gì đó với Chu Dục Văn. Thật ra Chu Dục Văn vốn không có hứng thú đối với những chuyện như vậy, hắn nói: “Được rồi, lát nữa tôi còn có việc phải làm nên đi trước một bước đây.”
Sau đó, hắn lên tiếng chào hỏi Lý Cường, nói: “Cậu đi ăn cơm với sếp mình đi.”
“À, được.” Lý Cường như vừa tỉnh giấc chiêm bao. Thật ra ngay khi Mạnh Lỗi mở miệng gọi một câu anh Chu, Lý Cường đã rơi vào trạng thái ngẩn ngơ rồi, thậm chí cậu ấy còn hơi choáng váng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây