“Hai mươi người, vậy mỗi người họ cho chị bao nhiêu tiền hoa hồng?” Chu Dục Văn vừa uống nước khoáng vừa hỏi.
Trần Uyển giơ ba ngón tay lên: “Mỗi người ba mươi tệ, hai mươi người là sáu trăm tệ, mới có một ngày hôm qua thôi đấy! Nhiều không?”
“Nhiều thật.” Chu Dục Văn khẽ gật đầu, nói: “Chị, hay là chị bán thông tin của ba mươi người này cho em đi, em cho chị năm mươi tệ tiền hoa hồng một người.”
“?” Trần Uyển còn chưa hiểu chuyện gì, đã thấy một chiếc xe tải dán đầy áp phích của phòng giao dịch dừng lại ngay trước mặt Chu Dục Văn. Cửa xe mở ra, bên trong là một cô gái mặc đồng phục màu xanh trắng của phòng giao dịch, cô ấy lập tức cười nói với Chu Dục Văn: “Sếp Chu, trường của cậu khó tìm thật đấy, tìm nửa ngày mới thấy.”
“Nếu các cô còn không đến nữa thì tôi trực tiếp đi liên hệ với phòng giao dịch bên cạnh đấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây