“Vậy được rồi.” Chu Dục Văn cảm giác Đào Điềm có chuyện gì đó nửa muốn nói nửa lại thôi, hắn nghĩ thầm: 'Đây là việc riêng của người ta, cũng có thể là chưa chuẩn bị tốt. Dù sao thì nếu đêm nay Đào Điềm và Chu Dục Văn đi ra ngoài ăn cơm thì hơn phân nửa là sẽ gạo nấu thành cơm.
Cúp điện thoại xong, bỗng nhiên hắn lại có cảm giác mình thất bại rồi. Trùng sinh lâu như vậy, tổng cộng cũng chỉ mập mờ với ba nữ sinh, thậm chí chỉ có một mình lại không hẹn được nữ sinh ra ngoài gặp mặt?
Nhưng sự thật chính là như vậy.
Thật ra nếu là ngày thường, Chu Dục Văn sẽ không cảm thấy chuyện này có gì khó hiểu, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lần lượt hẹn cả hai cô gái, thì cô nào cũng lấy lý do để từ chối.
Chu Dục Văn thực sự phiền muốn chết. Vì thế, hắn dứt khoát gửi tin nhắn câu cá trong vòng bạn bè.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây