Chu Dục Văn cũng nghĩ như vậy, mẹ nó, dù sao thì hắn cũng nuôi được. Chỉ có điều ngay lúc hắn hạ ghế xuống, chuẩn bị tiến thêm một bước thì bỗng nhiên điện thoại reo vang.
Chu Dục Văn vừa nhìn đã thấy là Trịnh Nghiên Nghiên gọi tới. Hắn vốn định không nghe, nhưng nghĩ nếu mình không nghe, khẳng định là Trịnh Nghiên Nghiên gọi mãi, không chừng cô ấy còn đi hỏi Lưu Thạc nữa, làm như vậy thực sự không cần thiết.
Vì vậy hắn ấn nghe máy, định nói mình đang bận, ai ngờ Trịnh Nghiên Nghiên vừa mở miệng đã nói: “Chồng, sao anh ở trong gara lâu vậy mà vẫn chưa lên?”
Chu Dục Văn khẽ “A” một tiếng.
Trịnh Nghiên Nghiên bĩu môi nói: “Rõ ràng là người ta đã nhìn thấy xe anh chạy vào gara rồi, ai ngờ ngồi đợi gần một tiếng, anh cũng không xuống. Anh làm gì thế? Say rồi sao? Có cần em xuống tìm anh không.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây