Chu Dục Văn hỏi: “Chị thấy gì rồi?”
“Không thấy gì cả.” Đào Điềm vội vàng nói.
Chu Dục Văn đọc đoạn tin nhắn Thường Hạo vừa gửi tới, vốn nể tình mối quan hệ kiếp trước, Chu Dục Văn đã cho Thường Hạo rất nhiều mặt mũi rồi, thế mà Thường Hạo lại được voi đòi tiên, cứ như một thằng nhóc mười tám tuổi, suốt ngày chạy đến trước mặt hắn nhảy nhót.
Thật mẹ nó muốn cho ăn đòn.
Thêm vào đó, Chu Dục Văn lại uống chút rượu, cả người hơi lâng lâng, vừa nhìn đoạn tin nhắn này trong lòng thật sự khó chịu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây