Khi nãy, Thường Hạo bị Lưu Thạc vả cho hai cái nên bây giờ trong lòng vẫn hơi sợ Lưu Thạc. Vừa thấy Lưu Thạc hùng hổ đến gần, chẳng hiểu sao Thường Hạo lại cảm thấy khiếp đảm, cậu ấy lùi về phía sau theo bản năng, một mực lùi cho tới khi chạm vào bức tường phía sau.
Lúc này, Thường Hạo mới nghiến răng, nhướng mày nói với Lưu Thạc: “Làm sao nào? Là tên Chu Dục Văn kia bảo các người đến đánh tôi sao?”
“À!” Nghe xong câu này, Lưu Thạc không khỏi cười giễu một tiếng, sau đó nói: “Đừng có nói mò chứ, anh tao là người văn minh, chưa bao giờ đánh nhau. Nếu muốn đánh mày thật, chỉ có thể là do tao thấy mày ngứa mắt, thế nên tao muốn thằng ranh mày ăn đòn thôi!”
“Mày!” Suýt nữa thì Thường Hạo đã tức chết rồi.
Ngay vào lúc Thường Hạo đang định nói gì đó, Lưu Thạc lại đột ngột giơ tay lên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây