Tưởng Tâm Di đưa túi cho Lữ Tuệ xem, Lữ Tuệ nhìn cái túi này, trong lòng có chút yêu thích đến không muốn buông tay. Cô ấy lại nói: “Mặc dù là hàng giả, nhưng người ta đẹp thật.”
Tưởng Tâm Di nghe xong lời này chỉ cười cười.
Sau đó Lữ Tuệ còn nói: “Thật ra tôi cũng có một cái túi, hồi mua chúng đã tốn mất mấy ngàn tệ của tôi đó.”
“Mà tôi nói này, thật ra cô không cần phải đeo nó đến tận đây đây, ở đây toàn là một đám trẻ con, chúng ta chỉ cần tùy tiện ứng phó một chút là được.” Lữ Tuệ thành thật nói với Tưởng Tâm Di.
Tưởng Tâm Di không từ chối, cũng không đồng ý, chỉ khẽ ồ một tiếng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây