Gặp phải trường hợp kiểu này, người bình thường cũng không chịu nổi, vì thế cái miệng nhỏ nhắn kia khẽ bĩu một cái, chủ nhân của nó đã khó chịu chạy ra ngoài rồi.
Lữ Tuệ dù thế nào cũng là người Cao Dương giới thiệu tới, Lưu Thạc mắng Lữ Tuệ như vậy, chẳng khác gì là một chút mặt mũi cũng không cho Cao Dương, làm cho Cao Dương rất xấu hổ.
Nhìn Lưu Thạc khí thế hung hăng, Cao Dương chỉ có thể kiên trì khuyên nhủ: “Anh Chu, anh Thạc, chuyện này phải trách tôi, là tôi không nói rõ ràng với chị Tuệ, chị Tuệ không biết thân phận của anh Chu, mong cậu bớt giận đi.”
“Bớt giận đi, con mẹ nó, ở ngay trước mặt tôi mà bắt anh tôi tới làm việc? Chị ta đang coi tôi là cái gì chứ? Cậu ra ngoài nói rõ ràng với chị ta đi, có thể làm thì làm, không làm thì cút! Chẳng trách chị ta ở bên ngoài lại không tìm thấy công việc! Loại ánh mắt như vậy, còn đi tìm việc làm?” Lưu Thạc vẫn bày ra dáng vẻ giận dữ chưa tan.
Lời này của cậu ta thực sự khiến Tưởng Tâm Di đang đứng bên cạnh có chút xấu hổ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây