Trịnh Nghiên Nghiên kéo tay Lục Lâm đi chọn lẩu xào cay, đột nhiên Thường Hạo lại gọi một tiếng lão Chu.
Chu Dục Văn hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Mỗi lần Thường Hạo và Chu Dục Văn nói chuyện, đều có cảm giác hơi ngượng ngập xấu hổ.
Kỳ quái là theo lý thuyết, sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, Thường Hạo nên trực tiếp tuyệt giao với Chu Dục Văn đến chết già cũng không qua lại mới đúng, nhưng không biết xuất phát từ tâm lý gì, Thường Hạo vẫn muốn làm bạn bè với Chu Dục Văn.
Vào những lúc đêm khuya vắng người, Thường Hạo cũng từng suy nghĩ, nếu không phải vì Trịnh Nghiên Nghiên, hẳn là cậu ta và Chu Dục Văn sẽ là bạn bè tốt. Chẳng phải thế sao, cả hai người đều thích chơi game, thậm chí cũng khá cùng tần số, có thể tán gẫu được, chủ yếu là hứng thú và kiến thức không khác nhau nhiều lắm, nói chung là Chu Dục Văn tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với tên Lý Cường thô bỉ chướng mắt kia.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây