Ở trạm chuyển phát nhanh bận rộn đến trưa, sau đó Trịnh Nghiên Nghiên và Lục Lâm đến tìm Chu Dục Văn ăn cơm, đến tận lúc này Trịnh Nghiên Nghiên mới biết trạm chuyển phát nhanh của trường đã bị Chu Dục Văn bao hết rồi.
Trịnh Nghiên Nghiên có chút chướng mắt với trạm chuyển phát nhanh, cô nàng lên tiếng nói: “Nơi này thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?”
Chu Dục Văn nói: “Ruồi có nhỏ đến mấy cũng là thịt, em thì khẳng định là không thiếu tiền, nhưng anh sắp sửa ăn đất đến nơi rồi.”
“Ai nha, thật là đáng thương, vậy để em nuôi anh nhé, có chịu không?” Lúc ở nhà ăn, Trịnh Nghiên Nghiên nâng khuôn mặt của Chu Dục Văn lên, sau đó ở bên kia chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
Chu Dục Văn nói: “Chút tiền sinh hoạt ít ỏi của em, nuôi mình còn không đủ, định nuôi cả anh sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây