Hơn ba mươi thanh niên cường tráng bước vào, rất nhanh đã ngồi đầy quán nướng.
Chu Dục Văn nhìn thoáng qua Lưu Thạc từ cửa sổ, hai người liếc mắt nhìn nhau. Lưu Thạc nhe răng cười với hắn, nhưng không đi vào quấy rầy Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn gật đầu với cậu ta.
Lần này chỉ đơn thuần là Lưu Thạc không tìm được chỗ ăn cơm, nên Chu Dục Văn thuận tiện mời bọn họ qua bên này ăn luôn, chờ một hồi nữa nhìn xem có cơ hội, hắn sẽ để cho một mình Lưu Thạc tiến vào phòng này chào hỏi là được, tránh để Trịnh Nghiên Nghiên luôn miệng gọi hắn là tên đàn ông xấu xa.
Đồ nướng trên bàn Chu Dục Văn đều được mang lên cả rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây