“Nhưng em vẫn muốn cảm ơn anh mà, quen biết với anh lâu như vậy, nhưng lúc nào cũng có cảm giác anh luôn đối xử với em rất tốt.” Tưởng Tâm Di là cô gái phương nam điển hình, cô ấy nói tiếng phổ thông có mang theo cảm giác mềm mại ngọt ngào của phương nam, rất dễ nghe.
Vưu Trường Kim nói: “Kỳ thật em không cần khách khí với anh như vậy. Rõ ràng là phương thức ở chung của hai chúng ta có thể tùy ý hơn một chút.”
“Ừm.” Tưởng Tâm Di cầm bát đũa lên, vừa nhai cơm vừa thở dài một hơi: “Haiz, vẫn là thức ăn trong trường học có giá cả phải chăng hơn. Nếu ăn một bữa lẩu ở bên ngoài phải tốn mấy chục tệ. Không biết một bữa này có giá bao nhiêu?”
“À, của em mười một tệ của anh chín.”
“Haizx, vẫn là nhóm sinh viên kia hạnh phúc hơn.” Tương Tâm Di cảm khái một câu, sau đó lấy từ trong túi ra mười tệ tiền giấy và một tệ tiền xu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây