Trịnh Nghiên Nghiên nhìn Chu Dục Văn đối xử lạnh lùng với Tô Tình như vậy, trong lòng rất sảng khoái, cô nàng không khỏi cười nhạo một tiếng: “Hừ! Tôi còn cho rằng Chu Dục Văn đã thực sự viết cho cậu bài hát gì đó chứ, thì ra là cậu tự mình đa tình ảo tưởng, còn Năm Ấy Vội Vàng? Đã biết là Năm Ấy Vội Vàng rồi, thì nhớ lại làm cái gì? Quá khứ hãy để nó ngủ yên đi!”
“Cậu thì biết cái gì! Tình cảm giữa tôi và Chu Dục Văn, cả đời này cậu cũng không hiểu!” Tô Tình bị Chu Dục Văn đối xử lạnh lùng như vậy, trong lòng cũng có phần ấm ức, cô hung hăng trừng mắt nhìn Trịnh Nghiên Nghiên.
Trịnh Nghiên Nghiên nói: “Tôi không hiểu, cũng không muốn hiểu, cậu đã khẳng định như vậy thì cậu hát ra đi. Chu Dục Văn đã viết bài hát gì, chỉ cần cậu hát ra là được, cứ hát ra tôi sẽ tin!”
“Cậu!” Tô Tình lập tức bị câu khích tướng này chọc tức, Trịnh Nghiên Nghiên này biết rõ cô không hát được mới cố ý khích tướng kiểu này.
Trịnh Nghiên Nghiên nở nụ cười: “Có phải là không hát được hay không? Hừ, lười đi so đo với cậu, tôi muốn đi tìm chồng yêu của tôi đây!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây