So với sự náo nhiệt ở đằng trước thì lúc này, khu văn phòng ở phía sau hội trường lại có vẻ yên tĩnh đến kỳ lạ. Trong phòng họp vô cùng tĩnh lặng, chỉ có mặt trăng trên bầu trời chiếu xuyên qua cửa sổ, rải xuống một vệt sáng bên bệ cửa.
Chuông điện thoại của Lục Lâm là bài hát “Ảo thanh “ của Hứa Tung, nó vẫn vang lên không ngừng nghỉ, trên thông báo hiện tên người gọi là Trịnh Nghiên Nghiên. Nhưng rõ ràng là vào lúc này, Lục Lâm không có thời gian để tiếp cuộc điện thoại kia.
Ánh trăng phủ xuống từ bên ngoài cửa sổ chỉ có thể chiếu sáng được nửa người của Lục Lâm. Chu Dục Văn đang ngồi trong bóng tối, nhìn mái tóc đuôi ngựa trước mắt, nói chính xác hơn là hắn ngẩng đầu lên rồi không khỏi nhắm mắt lại.
Mặc dù Lục Lâm có đôi chút ngập ngừng, thế nhưng cảm giác mà cô ấy mang đến cho hắn lại thật sự khác biệt.
Cảm giác này rất kỳ lạ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây