Trịnh Nghiên Nghiên cảm thấy thật sự hưởng thụ nên cũng ngoan ngoãn ngồi đó cho Chu Dục Văn sấy tóc.
Tóc còn chưa sấy xong, Trịnh Nghiên Nghiên đã ngọt ngào ôm lấy eo Chu Dục Văn, nói: “Ôi chồng à, tại sao cái gì anh cũng biết làm thế? Em nhận ra càng ngày mình càng không thể rời bỏ anh rồi, em chuyển tới ở với anh được không?”
“Anh thì không có vấn đề gì cả, nếu em không sợ lời bàn ra tán vào của những người khác.” Chu Dục Văn nhún vai một cái, thản nhiên nói.
“Có gì để nói chứ, chúng ta là người yêu mà, ở cùng nhau thì có vấn đề gì đâu?” Trịnh Nghiên Nghiên cảm thấy chuyện này chẳng có vấn đề gì cả, cô ấy chống cùi chỏ lên bàn, vươn đôi chân dài ra trêu chọc Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn bày tỏ tùy em thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây