“Ôi, Điềm Điềm ơi, tôi kể cho các cậu nghe nhé, anh ấy còn nói muốn để ba mẹ anh ấy tìm việc cho tôi ở Kim Lăng nữa, nhưng tôi không muốn, tôi nói đó là chuyện còn lâu mới tới, hơn nữa tôi cũng có khả năng làm việc mà.” Lưu Duyệt cười ngây ngô nói.
Nhưng mấy người bạn cùng phòng của Lưu Duyệt lại có vẻ không mấy hứng thú với câu chuyện này, thậm chí khi Mã Điềm nghe Lưu Duyệt cứ thao thao bất tuyệt như vậy thì không nhịn được cười hỏi: “Nói nhiều như vậy thì hẳn là tối qua hai người sẽ không làm gì đâu nhỉ?”
“Đúng thế, Duyệt Duyệt, chẳng lẽ hai người chỉ ngồi tán gẫu thế thôi à?”
“Ôi chao, mọi người thật là đáng ghét!”
“Nhanh lên, tranh thủ bây giờ đang không có ai, mau kể với bọn tôi đi nào!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây