Thường Hạo quay lưng về phía Lục Vũ Hàng, bởi vậy Lục Vũ Hàng không thấy rõ vẻ mặt của Thường Hạo, nhưng đương nhiên, dù có nhìn từ phía sau, bóng lưng của Thường Hạo cũng toát lên vẻ cô đơn nồng đậm.
“Anh Thường Hạo.” Lục Vũ Hàng ra ban công lấy khăn mặt, lúc mở cửa phòng, cậu ấy bắt chuyện với Thường Hạo một câu.
Thường Hạo xoay người lại, vào lúc này, Lục Vũ Hàng mới phát hiện ra trong đôi mắt của Thường Hạo đã đầy tơ máu.
Nhìn thấy Lục Vũ Hàng, Thường Hạo hé miệng, giọng nói có đôi chút khàn khàn: “Vũ Hàng à, cậu dậy rồi hả?”
“Ừ.” Lục Vũ Hàng gật gật đầu, cậu ngửi khăn mặt của mình rồi thoáng cau mày, trên khăn mặt toàn là mùi khói thuốc, sau đó cậu nhìn vào chậu hoa, bên trong chất đầy tàn thuốc Xuân Hạ Môn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây