Chỉ vài chữ ngắn ngủi như vậy, vậy mà trong lúc nhất thời lại khiến Thường Hạo thiếu chút nữa thì hít thở không thông.
Trong thoáng chốc, Thường Hạo lại có chút chột dạ, thậm chí còn có một loại cảm giác xấu hổ tựa như mình đã trộm đồ của người ta, nhưng trực tiếp bị chủ nhân món đồ đó bắt quả tang vậy.
“À, lão Chu hả?”
“Đã trễ như vậy rồi sao cậu còn không ngủ (ôm mặt)”
“Tôi thấy Nghiên Nghiên vẫn đang online, muốn tìm cô ấy chơi một ván, không ngờ lại là cậu (ôm mặt)!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây