Còn nhớ trong lúc huấn luyện quân sự, Lưu Thạc là lớp trưởng, lại huấn luyện bọn họ không ít, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta dẫn các anh em của mình đi tới gặp mặt Chu Dục Văn, nên đương nhiên là phải khoe khoang một chút rồi.
Khi nãy, lúc ở trên xe, cậu ta đã nói: “Mẹ nó, lát nữa anh đây sẽ dẫn các cậu đi gặp hội trưởng hội Từ Hoài chúng ta, đều xốc lên tinh thần một chút cho anh. Ai con mẹ nó dám làm mất mặt anh, anh đây tuyệt đối không tha cho hắn!”
Sau khi xuống xe, Chu Dục Văn vừa thấy Lưu Thạc tới, đã đi lên nghênh đón. Lưu Thạc trông thấy hắn đi đến lại để cho hơn hai mươi người đằng sau mình nhanh chóng xếp thành hàng. Cậu trai Lưu Thạc này rất có ý thức đoàn đội, lại bởi đây là đi làm thêm, cho nên tất cả mọi người đều ăn mặc bình thường, không có chuyện mặc quần áo quá đẹp. Bọn họ chỉ mặc đơn giản một chiếc áo thun màu xám được phát khi tập huấn luyện quân sự nhưng lại cực kỳ thích hợp với hoàn cảnh, đồng thời cũng phối với một chiếc quần rằn ri khỏe khoắn.
Thậm chí sau khi dặn dò đám bạn học mặc như vậy, cậu ta còn hừng hực khí thế nói: “Sau này, khi thành viên hội Từ Hoài chúng ta đi ra bên ngoài làm thêm, nhất định phải có lực ngưng tụ, phải mặc đồng phục của mình!”
Trước đây, Lưu Thạc từng xem một bộ phim nước ngoài, tên là Lãng Triều, lúc đó xem trong lòng thật sự xúc động. Trong bộ phim này có nói đã là một tổ chức thì nhất định phải có khẩu hiệu, có dấu hiệu của riêng mình, làm như như vậy sẽ tự nhiên sinh ra sự gắn kết trong lòng những thành viên của tổ chức. Mà Lưu Thạc lại thật sự phát triển hội Từ Hoài theo phương hướng trong phim. Đó là chưa kể đến thời điểm hiện tại, đúng là hội Từ Hoài đã mang đến lợi ích thực chất cho mọi người, bởi vậy cái tập thể nhỏ này càng lúc càng trở nên đoàn kết chưa từng có.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây