Nhìn dáng vẻ không tập trung của Trịnh Nghiên Nghiên, Lục Lâm có phần chán nản hỏi: “Làm gì vậy? Lại cãi nhau với Chu Dục Văn sao?”
“Cũng không phải cãi nhau.” Trịnh Nghiên Nghiên ở bên kia ấp úng nói.
Lục Lâm nói: “Vậy bảo tôi gọi điện thoại cho anh ấy làm gì? Chính cậu không gọi được sao?”
“Không có, là anh ấy ghen, vốn dĩ chúng tôi đang nói về chuyện của Tô Tình, ai ngờ Thường Hạo kia lại muốn đi tìm Chu Dục Văn lý luận, nói cái gì mà Chu Dục Văn bắt nạt tôi. Sau đó Chu Dục Văn cảm thấy mối quan hệ giữa tôi và Thường Hạo quá tốt, nên không để ý tới tôi nữa. Thật ra tôi và Thường Hạo không có chút liên quan nào cả. Lục Lâm, điểm này cậu cũng biết mà.” Trịnh Nghiên Nghiên nói.
“Ai biết được?” Lục Lâm dùng một tay nâng đầu, trêu ghẹo nói: “Tôi nhớ lúc vừa mới khai giảng, mối quan hệ giữa cậu và Thường Hạo rất tốt, thậm chí lúc ấy tôi còn tưởng cậu và cậu ta là một đôi đấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây