Bởi vì nếu không làm như vậy mùi hương sẽ lưu lại trên quần áo. Lỡ như để Trịnh Nghiên Nghiên ngửi thấy, khẳng định là sẽ không tốt lắm.
Còn một điều nữa chính là Lục Lâm chỉ có hai bộ quần áo để thay. Bây giờ trên người cô ấy không còn một món nào nữa, lặng lẽ ngồi trên giường, dùng hai tay ôm lấy đầu gối của mình. Hai mắt thoáng nhìn thời gian một chút, thấy thời gian đã suýt soát rồi mới vội vàng lên tiếng nói: “Em nên trở về trường học, tránh để cô ấy hoài nghi.”
Nói xong, cô ấy lập tức đứng dậy đi mặc quần áo.
Nếu là cô gái khác, dù phát sinh quan hệ, có thể bọn họ cũng sẽ kiêng dè một chút khi ở trước mặt bạn trai, nhưng Lục Lâm lại hoàn toàn không có loại cảm giác này, cô ấy trực tiếp xoay người đi mặc quần, để mặc cho thân thể của mình buông xuống giống như trái nho.
Thật ra Chu Dục Văn muốn giữ cô ấy ở lại, nhưng nói thật, hắn lại có phần nhìn không thấu cô gái này. Vừa rồi trong lúc thân mật, Lục Lâm sẽ tận tình phối hợp với hắn, thậm chí lúc ở cùng một chỗ với hắn cô ấy sẽ đỏ mặt, sẽ nhỏ giọng hừ hừ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây