Hai người mới hàn huyên vài câu, Trịnh Nghiên Nghiên đã kéo Lục Lâm trở về, nhìn Tô Tình đang vươn cổ nói chuyện phiếm với Chu Dục Văn, Trịnh Nghiên Nghiên khinh thường nói: “Lại ở đây nói xấu gì tôi vậy?”
“Tôi đâu có dám, cậu còn bảo Chu Dục Văn xóa tài khoản Wechat của tôi đi rồi, tôi có thể nói cái gì được nữa?” Tô Tình tỏ vẻ.
Trịnh Nghiên Nghiên hừ một tiếng, cô ấy nói: “Ăn gần no chưa? Ăn no rồi thì đi thôi, tiền tôi đã trả.”
“?” Tô Tình sững sờ nhìn cô ấy, hiển nhiên là hoàn toàn không ngờ tới tình huống này.
“Tại sao lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn tôi? Rất kỳ quái sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây