Chu Dục Văn cứ ôm cô ấy như vậy, nhưng vẫn không nhịn được lại có một vài động tác nho nhỏ tràn đầy mờ ám, khiến cho vòng tay Trịnh Nghiên Nghiên vốn đang siết chặt trên người hắn lại tăng thêm vài phần.
Sau khi thử rất nhiều lần, cũng không thể cởi bỏ chiếc quần đùi bò kia xuống, hắn đành phải từ bỏ, chỉ có thể ôm Trịnh Nghiên Nghiên nói: “Được rồi, anh không làm gì nữa là được rồi chứ? Anh thật sự không muốn em, chỉ muốn nhìn một chút thôi.”
Trịnh Nghiên Nghiên vẫn cảnh giác vô cùng, hai cánh tay cứ gắt gao ôm chặt lấy Chu Dục Văn, không chịu buông ra. Thật ra ở thời điểm hiện tại, chiếc áo hai dây trên người cô ấy đã rơi xuống tận bụng rồi, nếu tách ra với Chu Dục Văn thì khẳng định là sẽ bị hắn nhìn không sót một chút gì.
Thấy Trịnh Nghiên Nghiên như vậy, Chu Dục Văn cũng vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể để mặc cho Trịnh Nghiên Nghiên ôm.
Qua một hồi lâu, cảm xúc của Trịnh Nghiên Nghiên mới dần dần ổn định lại, cô ấy buông Chu Dục Văn ra, kéo lại dây áo của mình. Tới lúc này, vành mắt của cô ấy mới đỏ lên, có chút u oán nhìn hắn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây