Thường Hạo có chút sốt ruột, cậu ta không nhịn được đã trực tiếp gọi điện thoại cho Chu Dục Văn.
Lần này, sau khi chuông reo vang lên hai tiếng, Chu Dục Văn đã nhận điện thoại.
“Alo? Có chuyện gì vậy?”
Nghe được giọng nói của Chu Dục Văn ở đầu dây bên kia, Thường Hạo như trút được gánh nặng, cậu ta lập tức há to miệng, muốn nói vài điều gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Trải qua cả một đêm không ngừng giày vò, coi như nỗi ấm ức khó nhịn trên người Thường Hạo đã sớm bị mài mòn đến bảy - tám phần rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây